Đệ Nhất Hầu

Chương 173

173. Một kích là vỡ.

Trước cửa Võ trạch có không ít binh mã, bọn họ náo nhiệt vây quanh 4 vị quan tướng dẫn tới không ít người qua đường chỉ trỏ.

Dân chúng đã rất quen thuộc với 4 quan tướng này, họ mang theo khoảng 9 vạn binh mã tới kinh thành đầu tiên ngay sau khi An Khang Sơn phản loạn. Thủ vệ kinh thành, xuất nhập triều đình và qua lại với các quan lớn.

Từ khi liên tục có người mới đến kinh thành, binh mã tới càng nhiều. Võ Nha Nhi lập tức thất sủng, hắn không hề xuất hiện trên triều đình nữa, trước cửa nhà cũng không còn ngựa xe qua lại.

Đột nhiên những người này đến trước cửa nhà Võ Nha Nhi khiến dân chúng rất kinh ngạc.

Thủ vệ trước cửa cũng không hoảng loạn, còn nhiệt tình thi lễ, hô lên xưng hô quen thuộc với mấy vị quan tướng này, không cần thông báo đã dẫn đường mời vào bên trong, còn tùy tùng của mấy vị cũng lập tức được nhóm thủ vệ vây lấy, vỗ vai bá cổ tươi cười đòn chào.

Tuy rằng Võ Nha Nhi không tới triều đình nhưng Chấn Võ quân ở quân doanh và đội tuần tra lại vô cùng quen thuộc với đám người mới này.

4 vị quan tướng lần đầu tới cửa nhà Võ Nha Nhi. Tuy rằng thông qua đối phương mới được triệu hoán tới kinh thành, hoặc phải nói là cưỡng chế đến kinh thành. Nhưng sau khi vào kinh, Võ Nha Nhi không hề gặp bọn họ, càng không tự nhận công lao mà ngược lại đưa bọn họ đi gặp Thôi Chinh, gặp Hoàng đế. Được Hoàng đế khen ngợi, được dân chúng vây quanh, vinh quanh cho bản thân.

Đây đúng là huynh đệ mà, giờ đứng ở trước cửa nhà lại không cần thông báo đã được mời vào, như vậy có thể nói lên điều gì? Gì cũng không cần phải nói, đúng là huynh đệ ruột thịt á.

4 người trở nên kích động, mới đi đến thính đường đã nghe thấy tiếng cười nói ở bên trong truyền ra.

".... Đúng là khờ khạo, lúc ấy ngồi xuống xong không rời đi nữa....."

".... Ngoài thành vẫn còn, cũng gào loạn theo....."

Mấy người bọn họ đi vào đánh gãy cuộc nói chuyện trong phòng, mấy người đàn ông bên trong đứng dậy thi lễ, Võ Nha Nhi cũng đứng dậy đón chào.

Tuy rằng chưa gặp nhiều lần cũng chưa nói được mấy câu nhưng lại không hề xa lạ giống như anh em ruột thịt.

"Võ đô tướng." Đại tướng quân Thiên Bình cao gầy nắm lấy tay Võ Nha Nhi, ngưng mi túc trọng: "Ngươi cũng nghe nói rồi đúng không."

Đương nhiên, bọn họ sẽ không cho rằng người này không ra khỏi cửa là không biết những việc bên ngoài, Võ Nha Nhi cũng không vì bọn họ cố ý đến nói chuyện này mà làm ra vẻ không biết.

"Ta đã biết." Hắn gật đầu, mời mấy người ngồi xuống.

"Không biết binh mã từ góc xó xỉnh nào tới." Đại tướng quân Võ Ninh béo lùn thở phì phì ngồi xuống. "Quấy rối cả trong triều lẫn kinh thành, binh mã của An Khang Sơn còn chưa đánh tới kinh thành đã bị họ gây loạn rồi."

"Không thể bắt bọn họ lại." Tướng quân Ngụy Bác với tướng mạo già dặn nói. "Nếu thật sự đám khờ kia đánh lên thì kinh thành sẽ rối loạn mất."

"Ta thấy bọn họ đã đi theo địch, giờ cố ý tới gây loạn thôi." Đại tướng quân Chiêu Nghĩa với dáng người thon gầy, thanh âm lạnh nhạt kết luận.

Võ Nha Nhi nghe bọn họ nói xong mới mở lời: "Tuy rằng, ta không tận mắt nhìn thấy nhưng nghe bọn họ nói những lời kia, hẳn là không phải theo địch cố ý gây rối loạn, mà thật sự là quá khổ."

Thật ra, những tầng lớp phía dưới của các cánh Vệ quân càng hỗn loạn và không có quy củ là điều mà các Đại tướng quân ở đây đều rõ ràng. Bọn họ còn tốt, sẽ để cho thủ hạ uống chút canh thừa, nhưng đám binh mã mới đến kia thì ngay cả nồi cũng không thể sờ đến.

Triều đình sao vậy, tại sao lại kêu gọi những người này tới, như vậy không phải thêm phiền hay sao.

"Thôi tướng gia không ngừng chiếu lệnh gọi binh mã tới bảo vệ xung quanh kinh thành." Thiên Bình tướng quân nhỏ giọng nói: "Lại có chúng ta làm gương tốt cho nên,...."

Cái gọi là gương tốt cũng không phải là bọn họ vũ dũng trung nghĩa, mà là triều đình rót xuống cho bọn họ thêm bao nhiêu vinh quanh, cho nên rất nhiều binh mã bình thường không có cơ hội này đã bị dụ dỗ tới đây. Đám binh mã này số lượng không quá nhiều nhưng trong cõi lòng lại tràn đầy oán khí, còn chẳng phân biệt nặng nhẹ, dễ dàng sinh loạn.

"Binh mã kinh thành như này đã đủ rồi." Võ Nha Nhi nói. "Lúc này hẳn là nên chiếu lệnh binh mã tại các nơi nghênh đón đánh lại phản quân, không nên chiếu lệnh vào kinh nữa."

Hắn chỉ chỉ vào dư đồ.

"Phản quân của An Khang Sơn đã chiếm cứ không ít địa phương, từ Chiết Tây tỏa ra đông nam tây bắc. Lúc này nên từ bốn phương công kích lại chứ không nên tụ lại kinh thành để thủ. Mấy ngày nay ta vẫn luôn quan sát hướng đi, hiện giờ kinh thành đã có các vị, ta định mang binh rời đi."

Ở trước mặt hoàng đế mới có thể diện, mới có càng nhiều tác dụng. Vậy mà Võ Nha Nhi tình nguyện rời đi ra ngoài nghênh địch để bọn họ ở chỗ này.

Đúng là huynh đệ ruột thịt!

4 người, có người cảm thán, có người sôi nổi biểu đạt điều Võ Nha Nhi nói là đúng, rồi kết luận chúng ta phải cùng nhau tiến thối, không thể để một mình Võ Nha Nhi đi.

"Chúng ta không thể đi hết." Võ Nha Nhi nói, còn chắp tay mới mấy người. "Ta ở bên ngoài còn phải dựa vào mấy vị ca ca."

"Này còn phải để đệ nói hay sao!" 4 vị "ca ca" cùng hô lên.

Võ Nha Nhi đứng dậy: "Ta sẽ thỉnh mệnh mang theo đám binh mã đang gây rối này rời đi."

Như vậy đúng là quá tốt, 4 vị "ca ca" vui mừng lại nhíu mày.

"Trước hết triều đình phải trấn an đám binh mã này đã." Thiên Bình tướng quân nói. "Nếu không, mời vào thì dễ tiễn đi mới khó."

"Tầng lớp vệ binh phía dưới quá khổ, chẳng qua giữa quân phí và quân công thì các đại nhân nên cấp đủ quân phí đã, về sau....." Võ Nha Nhi nói.

Hắn còn chưa nói xong, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, có binh tướng vọt vào.

"La gia bị xét nhà!" Bọn họ hô. "La Thích Thanh bị giết!"

...

...

Gia trạch La thị là nơi cao lớn xa hoa bậc nhất kinh thành, vô số người chỉ đứng từ xa nhìn lên tòa dinh thự này, đúng là cao không thể với tới.

Nhưng sân viện cao lớn, cửa nhà, tường vây có kiên cố tới đâu thì cũng không thể ngăn được binh mã đã được ra lệnh. Tựa như tường thành của kinh thành khi bị công phá lần trước.

Tiếng khóc tiếng kêu vang lên trong gia trạch, còn có máu tươi vấy đầy.

"Loạn binh!"

"Phản quân!"

"Nhanh đi báo bệ hạ!"

Gia nô vốn hung thần ác sát tay còn nắm binh khí giờ chỉ biết phát ra tiếng kêu la, bước chân đã hỗn loạn, biểu tình đã kinh hoảng.

Máu tươi của mấy chục gia nô bị gi,ết chết đã khiến bọn họ kinh sợ.

Bọn họ hung ác là vì trước kia chưa bao giờ thấy được tử vong và máu tươi lại gần tới vậy.

Binh lính vọt vào gia môn tựa như một đám khất cái, biểu tình của nhóm khất cái này cũng kinh hoảng nhưng động tác lại hung tàn. Bọn họ không nhận biết cẩm tú hoa phục, nghe không hiểu những chuỗi danh hào khiến mình phải kinh sợ, chỉ biết khi đao thương côn bổng ập tới thì không hề do dự cầm binh khí trong tay đánh trả lại.

Nhóm gia nô hùng tráng bị bao vậy, bọn tỳ nữ tiếu lệ kêu khóc chạy vội, đám phụ nhân kiều mị trốn tránh ở trong phòng. Rèm châu cẩm tú bị giật đứt, đồ sứ bài trí tinh mỹ bị đập vỡ trên mặt đất, tựa như một tòa nhà thủy tinh hoa lệ bị một đấm vỡ vụn.

Bên ngoài tòa nhà thủy tinh ấy, mấy chục người đàn ông mặc hoa phục với sắc mặt trắng bệch đang run như cầy sấy, họ phát ra những tiếng kêu nghẹn ngào. Binh lính xúm lại, trong nháy mắt hai gã binh tướng cầm trường đao chọc xuyên qua một người đàn ông.

La Thích Thanh cúi đầu nhìn lồ,ng ngực tràn đầy máu của mình, biểu tình trên mặt không phải là thống khổ mà là khiếp sợ.

"Ngươi." Hắn ngẩng đầu nhìn hai gã binh lính trước mắt, không thể tưởng tượng: "Các ngươi, dám giết ta?"

Hai người này nuốt nước miếng, tay nắm trường đao đang phát run, nhưng đôi chân vững trãi không hề mềm nhũn ngã xuống, phía sau có quan tướng đè lên đầu vai của bọn họ.

"Là tự ngươi xông lên." Quan tướng kia rít gào: "Bệ hạ có lệnh tập nã, không nghe lời đó là kháng chỉ, kháng chỉ thì phải trảm!"

Người chủ trì xét nhà tập nã chưa bao giờ là binh tướng cả, lúc này có vài vị quan viên đang đứng bên đám binh lính, sắc mặt đều trắng bệch phảng phất như máu tươi tràn lan dưới mặt đất kia đều là máu từ thân thể họ chảy ra.

Trong tay bọn họ nắm chặt quyển trục, âm tình biến ảo, cuối cùng xoạt một cái mở quyển trục ra.

"La Thích Thanh! La Thích Hà! La Thích Thành! Tham ô nhận hối lộ, tham ô quân phí, bán quan bán tước, giết hại dân thường, mưu hại trung lương, hành mưu nghịch sự, bệ hạ có lệnh bắt lấy về quy án." Bọn họ dùng thanh âm lớn nhất để hô lên. "Dám kháng chỉ, coi như mưu nghịch, giết không tha."

Những tội danh này La Thích Thanh không nghe được, cũng chẳng có gì để nghe, bởi hắn từng bày ra cho người khác tội danh còn nhiều hơn thế này.

Hắn chỉ nghe được câu cuối cùng, giết không tha.

Sao có thể vậy được? Hắn là La Thích Thanh, sau lưng hắn dựa vào hoàng đế bệ hạ, uy vũ và quyền lợi của hắn cũng phải "vạn vạn tuế" giống như hoàng đế.....

Phụt một tiếng, tia máu trước ngực lại tràn ra, hai binh sĩ nhấc chân đá vào người La Thích Thanh, rút đao ra.

Đao rút ra từ trong thân thể, thanh đao muốn cướp đi sinh mệnh hắn này là thứ dựa vào cuối cùng, chẳng lẽ hắn cứ như vậy chết đi hay sao? Hoa phục của hắn, phú quý của hắn nhiều không đếm hết, trân bảo của hắn, xa hoa, lóa mắt của hắn ở cái thế gian này hóa ra lại chỉ như mây như sương, một kích là vỡ.

La Thích Thanh giống như khúc gỗ không gốc rễ bị đốn ngã trên mặt đất, đã vô thanh vô tức.

Đám người La thị còn lại phát ra những tiếng gào thét chói tai, dân chúng ở bên đường bị ngăn lại cũng cắn tay lấp kín tiếng kêu sợ hãi. Võ Nha Nhi chạy tới thấy rõ cảnh này, hắn thu tầm mắt lại quay đầu ngựa chạy như bay về phía hoàng thành.

- --------------------------------
Bình Luận (0)
Comment