Đệ Nhất Hầu

Chương 174

174. Nhảy mà chết.

Ban ngày ở hoàng cung vẫn yên ắng như cũ, nhưng lúc này giữa tầng tầng cung điện là lớp lớp binh mã đứng trang nghiêm.

Chút lạnh lẽo cuối cùng cũng biến mất không thấy, xuân nồng hoàng thành hoa thắm liễu xanh, ngoài hành lang hoa cỏ, cây cối ngập tràn sinh cơ.

Cơn gió phất qua khiến cánh hoa bay tán loạn, như bướm bay dập dềnh xoay quanh những cung nữ chậm rãi qua lại, đó là thịnh cảnh trong cung.

Nhưng mà giờ khắc này, cung nữ mỹ mạo đều biến mất không thấy, chỉ còn những cánh hoa quay cuồng lượn vòng giữa quan ủng thô nặng và áo giáp lạnh băng.

"Nhất thiết phải bắt lấy La thị." Thôi Chinh bước đi giữa lớp lớp binh mã đó, khuôn mặt nghiêm nghị.

"Như vậy có thể khiến đám binh mã vô lễ bên ngoài càng thêm kiêu ngạo hay không? Họ sẽ đưa ra những yêu cầu một tấc lại muốn tiến thêm một thước?" Có quan viên lo lắng nói.

Thôi Chinh nhìn cánh hoa bay tán loạn: "Có thể vô lễ hay kiêu ngạo hơn An Khang Sơn không?"

Đương nhiên là không, đám binh tướng th,ô tục này chẳng qua chỉ oán giận một chút về đãi ngộ hay ăn uống, tựa như bà con nhà nghèo tới tố khổ với nhà thân thích giàu có, mục đích là muốn leo lên, muốn được để ý, chăm sóc nhiều hơn.

Còn An Khang Sơn là muốn trực tiếp đập cửa nhà thân thích giàu có để chiếm làm của riêng.

Đám quan viên bỏ qua đề tài này không nhắc đến nữa.

"Điều chúng ta phải làm bây giờ không phải là xử trí đám binh tướng vô lễ đó như thế nào mà là phải tranh thủ tập hợp càng nhiều binh tướng để bọn họ anh dũng đảm chiến." Thôi Chinh nói. "Hiện tại không sợ bọn họ muốn một tấc lại tiến thêm một thước mà là sợ bọn họ không có yêu cầu gì."

Có tiếng bước chân dồn dập đuổi theo đoàn người, một thái giám lướt qua đám quan viên phía sau đi thẳng tới trước mặt Thôi Chinh, ghé miệng nói mấy câu. Sắc mặt Thôi Chinh thay đổi nhưng rồi lại khôi phục lại như thường, nhỏ giọng dặn dò thái giám này vài câu, sắc mặt thái giám cũng thay đổi vài lần, cuối cùng cúi người lui ra.

Thôi Chinh dẫn theo đủ loại quan lại tiếp tục đi về phía trước, thân hình càng thêm đĩnh bạt và đoan chính.

Hoa hải đường ngoài cung Hải Đường đã nở rộ, toàn bộ cung điện bồng bềnh như chìm vào biển mây. Hoàng đế ngồi trên đài cao, Thôi Chinh dẫn đầu mang theo một đám quan viên quỳ lạy, thưa tấu về việc hiện tại kinh thành có bao nhiêu binh mã, bên ngoài truyền về bao nhiêu tin tức tốt vệ quân chiến thắng phản quân, cùng với kế hoạch tiếp theo của triều đình.

Hoàng đế nghiêng người một tay chống đầu, một tay khảy huyền cầm đặt trên đầu gối, tiếng đàn như có như không, nhưng không hề ảnh hưởng đến lời nói của chúng thần tử ở phía dưới, không biết ngài có nghe rõ chúng thần tử của mình nói gì hay không.

Cho tới khi tiếng nữ tử thét chói tai đánh vỡ khung cảnh yên bình giữa quân và thần này.

"Bệ hạ! Bệ hạ! Bọn họ tạo phản!" La Quý phi chạy tới, tóc mai nửa búi, váy áo cũng chưa mặc xong, biểu tình không hề lười biếng kiều mị mà là kinh giận bi thống: "Bệ hạ, bọn họ giết ca ca của thiếp, bọn họ vây giết hết La gia."

Hoàng đế đang đánh đàn chợt mở mặt, ngài nhìn mỹ nhân đã ngã ngục dưới chân mình, vội duỗi tay: "Hương Nhi, dưới đất rất lạnh."

La Quý phi bắt lấy tay ngài, chôn vào đầu gối của ngài, khóc lớn. Nàng duỗi tay chỉ xuống chư quan phía dưới: "Bọn họ giả mạo thánh chỉ, bọn họ giết các ca ca của thiếp."

Cuối cùng tầm mắt của Hoàng đế cũng rơi xuống đám người Thôi Chinh: "Các khanh giết Thích Thanh?"

Lời này tựa hồ như nghi vấn, lại tựa như một lời thở dài trần thuật.

"Bệ hạ, không ít quan tướng tố cáo La Thích Thanh."

"Lần trước quân phí thiếu hụt cũng đã điều tra ra được là có quan hệ tới La Thích Thanh."

"Cho nên muốn bắt hắn vấn tội."

Bọn quan viên sôi nổi giải thích.

Thôi Chinh đứng thẳng thân mình, ngẩng cao đầu nói: "La Thích Thanh đã sợ tội tự sát."

Đám quan viên đang giải thích với Hoàng đế nghe vậy cũng ngẩn ra, tin tức này bọn họ chưa biết. La Quý phi đã biết tin bật khóc, chỉ vào Thôi Chinh quát: "Không phải là tự sát, là ngươi giả truyền thánh chỉ, rồi cho người giết ca ca của ta!"

Hoàng đế nhìn Thôi Chinh, nghĩ ngợi: "Thành chỉ à? Dường như Toàn Hải cũng đã từng truyền chỉ."

Lời nói của Hoàng đế có chút hồ đồ nhưng lại khiến người ở đây thông thấu rõ ràng, ngài đang mắng Thôi Chinh cũng giống như Toàn Hải.

"Bệ hạ minh giám, đây không phải lỗi của Thôi tướng gia." Có quan viên vội vàng giải thích. "Thôi tướng gia chỉ ra lệnh tập nã La Thích Thanh về quy án, chưa bao giờ truyền lệnh giết La Thích Thanh cả."

"Bệ hạ, vì lúc trước Toàn Hải làm loạn cho nên binh mã kinh thành không đủ, không thể không điều binh mã mới tới đến làm việc." Một quan viên khác cũng vội nói: "Này tất nhiên là cách làm việc của bọn họ không ổn...."

Những lời giải thích đó bị Thôi Chinh đánh gãy, hắn vén quan bào lên, quỳ gối xuống bậc thềm: "Chuyện này đúng là thần làm, không có quan hệ gì tới người khác."

Bọn quan viên bốn phía vừa vội và vừa thở dài: "Tướng gia, lúc này không phải lúc che chở cho đám binh tướng kia đâu!"

"Ta không che chở cho bọn họ! Bọn họ sẽ không che chở cho bệ hạ! Che chở cho kinh thành! Che chở cho Đại Hạ!" Đột nhiên Thôi Chinh quát.

Bọn quan viên ngẩn ra, biểu tình bi thương: "Tướng gia!"

Thôi Chinh lại nhìn lên Hoàng đế: "Là thần giết La Thích Thanh, là thần giả mạo chỉ dụ của bệ hạ, giả tuyền thánh chỉ." Hắn cúi người, dập đầu, tháo mũ ô sa xuống. "Thần nguyện lấy cái chết tạ tội."

Bọn quan viên phần phật quỳ xuống, có người kích động có người phẫn nộ cũng có người nghẹn ngào khóc lớn.

"Bệ hạ, ngài cũng biết điều tra ra La Thích Thanh kia gây ra bao nhiêu tội nghiệt mà."

"Bệ hạ, binh mã Đại Hạ của ta hoang phế là do hắn."

"Vệ quân ở nơi khác không biết An Khang Sơn có tội mà chỉ biết La Thích Thanh và Toàn Hải làm việc ác."

Tiếng khóc của La Quý phi trên đài cao bị lấn át, tiếng hô to "các ngươi nói bậy" của nàng vô thanh vô tức chìm xuống như trâu đất xuống biển.

Ánh mắt hoàng đế vẩn đục, biểu tình mờ mịt: "Nói như vậy, nên giết hắn ư?"

"Bệ hạ." La Quý phi ré lên lắc đầu, nàng ôm lấy đầu gối của ngài.

Nhưng lại càng có tiếng hô của quan viên lớn hơn: "Binh tướng giết La Thích Thanh là trung trinh với bệ hạ, La Thích Thanh nghiệp chướng nặng nề."

"Bệ hạ, An Khang Sơn dựng cờ dùng danh nghĩa thảo phạt La Thích Thanh." Một vị khác run rẩy nói: "Binh mã trong thiên hạ bị điều này che mắt."

"Hiện tại giết La Thích Thanh thì có thể trấn an binh mã trong thiên hạ, có thể chọc phá lời nói dối của An Khang Sơn." Lại có một người khác mở lời, còn ném xuống một lá cờ.

Đây là đại kỳ của phản quân An Khang Sơn, trên có có viết tội trạng của Toàn Hải và La Thích Thanh.

Quan viên kia duỗi tay chỉ: "Hiện giờ, đã diệt hai kẻ này, nếu An Khang Sơn không lui binh thì đúng là lòng muông dạ thú, không thể che giấu thiên hạ nữa rồi."

Chúng quan viên cúi người hô to: "Thỉnh bệ hạ minh giám."

La Quý phi bắt lấy ống tay áo của hoàng đế, nàng ngẩng đầu nước mắt tuôn ra như hoa lê dính mưa:

"Bệ hạ!"

Hoàng đế dùng ống tay áo xoa xoa khuôn mặt kiều nộn của quý phi, rồi nhìn về phía bọn quan viên đang quỳ dưới mặt đất: "Được rồi, nên giết La Thích Thanh thì giết đi!"

La Quý phi khóc lớn, nhưng lại bị tiếng hô bệ hạ thánh minh của chúng quan viên đè xuố,ng.

"Người đã chết, vậy những binh mã kia đừng nên ở kinh thành nữa, phái đi ra ngoài làm những việc bọn họ nên làm đi." Hoàng đế nói tiếp, ngài nhìn Thôi Chinh đang quỳ trên mặt đất. "Thôi Chinh, đứng lên đi, các khanh đều đứng lên đi."

Đây là hoàng đế không trách tội bọn họ, đám quan viên đại hỉ, lại lần nữa khấu tạ hoàng ân đứng dậy, nhưng Thôi Chinh vẫn quỳ trên mặt đất.

Sau khi tiếng ồn ào lắng xuống, không khí giữa hoàng đế ngồi trên đài cao và vị thần tử đang quỳ dưới mặt đất có chút quỷ dị.

"Thôi tướng gia, đứng dậy đi." Hoàng đế lại nói.

Sống lưng Thôi Chinh thẳng tắp: "Bệ hạ, La Thích Thanh nghiệp chướng nặng nề, La Quý phi không thể hầu giá, thỉnh xin bệ hạ dùng tử hình để báo thiên hạ."

Thân hình Hoàng đế run lên, La Quý phi ngừng khóc, nàng không thể tin tưởng được nhìn xuống Thôi Chinh.

"Thôi Chinh, ngươi muốn giết ta?" Nàng hô lên, thanh âm châm chọc: "Gì mà báo cáo thiên hạ, ngươi sợ về sau ta trả thù ngươi đúng không, ngươi muốn trảm thảo trừ căn (Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc) đúng không."

Tầm mắt của Thôi Chinh không hề nhìn sang Quý phi, hắn nói: "Thần đúng là trảm thảo trừ căn, nhổ cỏ nhổ tận gốc là vì người trong thiên hạ, quý phi không trừ, La thị không tịnh, thiên hạ khó an."

Có rất nhiều quan viên quỳ xuống.

"Bệ hạ, La thị dựa vào quý phi mới dám phạm nhiều tội lớn như vậy, mới dẫn đến An Khang Sơn dám tập kích như ngày hôm nay."

"Không trừ Quý phi, dân tâm, quân tâm khó an, sĩ khí khó chấn."

Một đám người quỳ xuống, lớp lớp thanh âm trào lên như sóng xô bờ, lại thổi quét lên đài cao một lần nữa.

Biểu tình hoàng đế mờ mịt, tựa như ngài hiểu hết, lại tựa như không hiểu gì, La Quý phi thấy trường hợp như vậy thì cười rộ lên,

"Các ngươi đang nói gì vậy?" Nàng dựa vào đầu gối của hoàng đế. "Tại sao ta nghe ra việc An Khang Sơn tác loạn là lỗi của ta? Muốn bình ổn thì chỉ cần giết ta là được sao?"

Phía dưới đài không ai trả lời chỉ có mũ ô sa trên đỉnh đầu các quan lại dần gỡ xuống.

Thôi Chinh cũng chỉ nhìn hoàng đế: "Bệ hạ, không phế Quý phi, sĩ khí sa sút, binh mã khó lòng ra kinh. Vệ quân thất thế, chúng thần không có mặt mũi đối mặt với thiên hạ."

Chúng quan cúi đầu giơ mũ ô sa lên, đồng thanh hô: "Thỉnh bệ hạ định đoạt."

Tiếng cười bén nhọn của La Quý phi vang lên: "Các ngươi không dám đi đánh An Khang Sơn và loạn quân, chỉ dám đến bức bách bệ hạ thôi sao!"

Hoàng đế ngồi trên đài cao, tầm mắt ngài lướt qua chúng quan viên nhìn về nơi xa. Vào xuân, cung đình thật đẹp, giống như trước kia, nhưng lại có chỗ không giống, vì sao lại không giống đây?

Là người, thiếu rất nhiều người, không còn thấy cung nữ qua lại như đàn bướm dập dờn, còn thái giám nữa, cơ hồ đã không còn nhìn thấy một ai, đều đã chết sạch rồi sao?

Trong tầm mắt vẩn đục của hoàng đế dần có bóng người tới gần.

"Bệ hạ." Đây là 4 gã thái giám, bọn họ quỳ xuống trước mặt hoàng đế, gã cầm đầu dâng lên một ly rượu tinh xảo, ly rượu đựng chất lỏng màu đỏ như mã não, lóng lánh xinh đẹp dưới ánh mặt trời.

"Thỉnh bệ hạ ban rượu cho Quý phi." Thôi Chinh nói.

Chúng quan cúi đầu, đồng thanh hô vang một lần nữa: "Thỉnh bệ hạ ban rượu cho Quý phi."

La Quý phi bắt lấy ống tay áo của Hoàng đế, không biết là nàng đang run rẩy hay hoàng đế đang run rẩy, run đến nỗi nàng muốn đứng dậy nhưng lại ngã ngồi xuống.

"Các ngươi dám! Các ngươi dám!" Nàng chỉ biết lặp đi lặp lại hô lên, rồi trốn vào trong lòng ngực của hoàng đế. "Bệ hạ! Bệ hạ!"

Hoàng đế cầm tay nàng.

"Bệ hạ, xin hãy niệm an nguy của thiên hạ."

"Bệ hạ, La thị nghiệp chướng nặng nề, không trừ khó bình thiên hạ."

Từng tiếng khuyên bảo, từng tiếng chất vấn vang lên bên tai, ngăn cách tiếng khóc của mỹ nhân trước mắt. 3 gã thái giám còn lại không dám lôi kéo Hoàng đế, chỉ có thể dùng sức lôi La Quý phi, khiến váy áo của nữ tử xinh đẹp chưa kịp chỉnh trang càng thêm xộc xệch, lộ ra càng nhiều da thịt trắng nõn giữa cảnh xuân rực rỡ.

Cánh tay trắng nõn ấy gắt gao bám lấy một cánh tay khô quắt gầy yếu.

Dây đằng khô héo kia chợt buông lỏng tựa như không thể chống đỡ gánh nặng được nữa.

La Quý phi không thể tin tưởng, nhìn cánh tay càng ngày càng thu lại của hoàng đế, nàng ngẩng đầu bắt lấy ống tay áo đang rũ xuống của ngài, kêu lên: "Bệ hạ?"

"Bệ hạ thánh minh!" Thôi Chinh hô lớn. "Bệ hạ ban rượu cho Quý phi."

"Thỉnh ban" và "ban" chỉ hơn kém nhau một chữ nhưng ý nghĩa lại khác biệt rất nhiều, từ trước mang nghĩa là cầu xin còn từ sau là khẳng định kết quả. Trong tiếng hô vang "bệ hạ thánh minh", 3 gã thái giám không còn do dự nữa mà kéo mạnh La Quý phi ra.

Nàng không khóc không hô to, chỉ bắt lấy ống tay áo của Hoàng đế, nhẹ nhàng đung đưa tựa như làm nũng: "Bệ hạ, đó là rượu độc, Hương Nhi sợ đau bụng á."

Hoàng đế nhìn nàng, nước mắt lăn xuống từ đôi mắt ngài: "Hương Nhi à."

Ngài dịu dàng gọi tên nàng nhưng đôi tay không còn vươn ra nữa.

Nàng nhìn hoàng đế uyển chuyển khẽ cười thưa: "Dạ."

Sau khi đáp lời, nàng tựa như kiệt lực, buông lỏng ống tay áo của ngài ra, thân mình cũng ngã ra phía sau. Gã thái giám bưng ly rượu nhân cơ hội đứng chen vào giữa hai người, ngăn cản tầm mắt của Hoàng đế.

Chúng quan viên phía dưới thân thể thẳng tắp, tầm mắt tập trung hết trên đài cao.

"Các ngươi đang làm gì!"

Đột nhiên, một tiếng hét lớn truyền tới khiến mọi người không kịp phòng bị cả người run lên, những đóa hoa hải đường nở khắp nơi cũng ngã rạp xuống.

Thanh âm này tuy rằng đã không xuất hiện trong một khoảng thời gian nhưng đúng thật là khó quên.

Cùng với tiếng la là tiếng bước chân dồn dập hỗn độn đến theo, mọi người chưa kịp quay đầu thì một cơn gió mạnh mang theo tiếng rít gào sắc nhọn đã xẹt qua, không ít người kinh hô cúi người cúi đầu theo bản năng. Trên đài cao, một tiếng uỵch kèm theo tiếng thét chói tai vang lên.

"Thôi tướng gia, ngươi đang làm cái gì!" Võ Nha Nhi sải bước lên đài cao, không chờ hắn làm thêm động tác gì, ba gã thái giám còn lại đã thét lên quỳ rạp xuống đất.

Lúc này, Thôi Chinh mới thấy rõ đã xảy ra việc gì, tay Võ Nha Nhi đang cầm một chiếc cung nỏ, chân hắn đạp lên người một gã thái giám, tay gã này bị cắm một mũi tên, vốn đang quay cuồng la hét nhưng bị dẫm một chân giờ đã hôn mê bất tỉnh.

"Võ Nha Nhi, ngươi đang làm gì!" Thôi Chinh cũng hô lên. "Dám cầm vũ khí xông vào cung cấm! Người đâu!"

Người thì đã tới, từng bầy binh sĩ căng thẳng nắm đao theo tới, nhưng trước sau không ngăn trở Võ Nha Nhi, có thể nói là không dám ngăn trở.

Sao mà dám ngăn trở đây, màu tươi nhuộm đỏ cung đình lần trước vẫn còn chưa tan hết đâu.

Mọi người đều nghĩ tới điều này, biểu tình trên mặt hiện ra sự hoảng sợ và phức tạp, nhưng lại pha lẫn một tia hy vọng, lần này có rất nhiều binh mã tới đây, kinh thành không còn là của một mình Võ Nha Nhi độc đại nữa.

Võ Nha Nhi không hề đại sát tứ phương, hắn thu cung nỏ lại, bước tới xem xét hoàng đế. Người ấy dựa ngồi trên lòng sàng tựa như đã lâm vào hôn mê, hắn lại nhìn sang Quý phi mềm mãi ngã trên mặt đất, váy áo vân cẩm bọc lấy nữ tử với sắc mặt trắng bệch, bên người nàng là một ly rượu đã vỡ vụn, một chút chất lỏng đỏ tươi nhiễm hồng khóe miệng nàng.....

"Thôi tướng gia." Võ Nha Nhi nhìn về phía Thôi Chinh. "Giết La Thích Thanh cũng được rồi, vì sao còn muốn hù dọa bệ hạ? Vì sao phải giết Quý phi?"

Chỉ cần nói đạo lý là được, chỉ sợ người không nói đạo lý, Thôi Chinh chưa bao giờ sợ phải giảng đạo lý cả.

"Võ Đô tướng, La Thích Thanh nghiệp chướng nặng nề." Hắn nói. "La thị không thể hầu hạ bệ hạ nữa nếu không thiên hạ khó an."

Võ Nha Nhi nhìn hắn: "Hoang đường."

Sắc mặt Thôi Chinh phồng lên: "Ngươi!"

Võ Nha Nhi không để ý đến đối phương nữa, hắn hạ người nửa quỳ xuống xem xét La Quý phi, mũi tên của hắn tới rất kịp thời, hầu như ly rượu độc đã đổ ra ngoài hết....

La Quý phi mở mắt, ánh mắt sáng ngời nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mắt: "Võ Đô tướng à, lại là khanh."

Võ Nha Nhi thưa dạ: "Thần đến chậm."

Nàng không nói gì, tầm mắt không nhìn Võ Nha Nhi nữa, cũng không giãy giụa đứng dậy, nàng chỉ nằm nhàn nhã nhìn không trung, tựa như đã quên hết việc mất đi huynh trưởng và những bi thống phẫn nộ vì bản thân bị rót rượu độc.

Đám người Thôi Chinh đứng phía dưới tuy rằng phẫn nộ nhưng không còn kêu gào muốn giết nàng nữa.

"Để thần gọi thái y." Võ Nha Nhi nói.

Lúc này, La Quý phi gọi hắn lại, chống tay đứng dậy: "Võ Đô tướng, bổn cung có một vấn đề muốn hỏi."

Võ Nha Nhi nói: "Mời nương nương nói."

Nàng dùng tay lau đi chất lỏng ở khóe miệng, nơi khóe miệng ấy hơi cong xuống chỉ trực òa khóc: "An Khang Sơn tạo phản là lỗi của ta ư?"

Võ Nha Nhi lắc đầu: "Đương nhiên không phải."

Nàng nín khóc mỉm cười: "Thật vậy chăng?"

Hắn nói: "Việc này không có quan hệ gì tới nương nương cả."

Thôi Chinh ở dưới đài xùy một tiếng, Võ Nha Nhi đầu phục La thị, nhưng giờ thì thế nào, hiện tại kinh thành đã có nhiều binh mã, người này muốn lật bản án thay cho La thị ư, mơ tưởng.

La Quý phi không chỉ vào Thôi Chinh cùng chúng quan viên để mắng chửi nữa, nàng đứng dậy nhẹ nhàng sửa sang váy áo, lại hỏi: "Bổn cung chết rồi, có thể bình ổn được phản loạn do An Khang Sơn gây ra không?"

Võ Nha Nhi lắc đầu: "Không thể."

Nàng cười với hắn: "Vậy thì ta an tâm rồi."

Ống tay áo vung lên, tấm thân mềm mại như cành liễu xuân lắc lư trong gió, váy áo màu hồng nhạt đung đưa như đóa hoa đào, lại như cánh bướm trắng bay múa, cùng với thân liễu rơi xuống khỏi đài cao.

Võ Nha Nhi bước nhanh đến duỗi tay nhưng vẫn chậm một bước, gấm lụa nhẹ lướt qua, chỉ còn lại một mảnh góc váy phất phơ trong lòng bàn tay.

- --------------------------
Bình Luận (0)
Comment