Đệ Nhất Hầu

Chương 68

68. Sắp xếp xuống núi.

Những ngọn đuốc chiếu sáng sườn núi, tiếng khóc bi thương đã dừng lại, mấy thôn dân cũng đã cởi xiêm y ra để bao lấy thi thể thân nhân của mình lại, sau đó cõng trên lưng. Mặt khác, những người chết đều được mang lên che đắp bằng những chiếc áo mà binh sĩ cởi ra, chờ thân nhân tới đón.

Đại nạn không chết được người cứu giúp khiến cảm xúc của đám phụ nữ an ổn hơn rất nhiều, họ có thể tự đi bộ theo xuống núi.

"Trước tiên mang các nàng xuống núi, rồi sau để Trương Tiểu Thiên đi thông báo, tra hỏi thân nhân của các nàng." Nguyên Cát nói với Lý Minh Lâu.

Nàng gật đầu, người phụ nữ vừa mù vừa điên vẫn luôn túm lấy cánh tay nàng cũng gật đầu theo. Lý Minh Lâu nhìn bà cười cười, người này do không nhìn thấy mặt nàng cho nên sẽ không sợ hãi.

"Bên phía quan phủ nên sắp xếp như thế nào?" Nguyên Cát nhỏ giỏng hỏi, hắn còn nhớ rõ nàng nói đám sơn tặc này là quan binh, tuy rằng sau đó nàng không giải thích gì thêm.

Nếu là quan binh thì việc này là việc lớn, nói như thế nào thì một khi điều tra sẽ liên lụy khắp nơi, hơn nữa như vậy Lý Minh Lâu sẽ phải cho mọi người biết thân phận của nàng.

Nàng lắc đầu: "Tạm thời không cần nói cho quan phủ, để xem tình hình rồi tính tiếp."

Phụ nhân cũng lắc đầu theo nàng.

Lý Minh Lâu mỉm cười nhìn bà: "Bà cũng cho rằng không cần nói có phải không?"

Phụ nhân mắt mù cười gật đầu.

Lý Minh Lâu duỗi tay vén vài sợi tóc rối bời rơi rụng của bà ra sau tai.

Kim Kết đi sau cảm thán, ai có thể nghĩ đại tiểu thư kiêu xa giống như thần tiên lại làm những việc này. Phụ nhân kia bị nhốt ở bên trong sơn động vừa dơ bẩn vừa hôi thối nhưng tiểu thư lại không cảm thấy không khỏe còn mặc phụ nhân lôi kéo cánh tay, còn chạm vào mặt và vén tóc cho bà.

Hoặc là thần tiên là vậy, trong mắt thì chúng sinh là bình đẳng.

"Tước Nhi, con làm rất tốt." Phụ nhân cũng duỗi tay, tựa hồ như muốn sờ lên mặt nàng.

Lý Minh Lâu nhẹ nhàng tránh đi, không phải nàng ghét bỏ người này chạm vào, mà nàng không phải người thay thế của ai cả, nàng gọi Lan Nương tới.

Trương Tiểu Thiên đã không còn ở bên cạnh thê tử mà hắn tiếp tục làm việc giúp đỡ binh sĩ và mọi người. Lan Nương cũng không quay lại chen chúc giữa đám phụ nữ nữa mà nàng sợ hãi đứng cách Lý Minh Lâu không xa, lặng lẽ đánh giá, biểu tình trên mặt mang vẻ kinh sợ lại mê hoặc, nàng kinh sợ trang dung của Lý Minh Lâu cũng mê hoặc nghĩ sao một cô nương nhỏ như vậy lại có mặt ở nơi này.

Nghe thấy tiếng gọi, Lan Nương giật mình ngẩng đầu, nàng đi về phía trước hai bước, gục đầu xuống.

"Vị nương tử này đã từng gặp Tước Nhi, vậy hỗ trợ tìm thi thể của nàng đi." Lý Minh Lâu quay đầu nhỏ giọng nói với đối phương, rồi lại nhìn Nguyên Cát: "Trước tiên an táng đi." Nói rồi nàng nhìn người phụ nữ đang bám lấy mình: "Chờ tìm được người nhà, lại đưa hồn về quê cũ."

Nguyên Cát hiểu rõ ý của nàng, liếc mắt nhìn phụ nhân kia một cái, âm khẩu của bà không phải người Hoài Nam, phỏng chừng không phải là người dân bản xứ, nhất thời sẽ không tìm ra người nhà.

Hắn đi cùng Lan Nương.

Kim Kết quét dọn qua một tảng đá, nói: "Tiểu thư ngồi đây."

Lý Minh Lâu kéo phụ nhân kia ngồi xuống: "Bà tên là gì? Là người ở đâu?"

Phụ nhân cười: "Tước Nhi nói gì?"

Lúc này cảm xúc của phụ nhân đã khôi phục lại bình thường, không hoảng không vui không nôn nóng, chỉ hỏi lại....

Nàng lại hỏi một lần, phụ nhân vẫn không thể trả lời được, tựa hồ như không hiểu nàng đang hỏi gì, nhưng bà lại không ồn ào chỉ mỉm cười nghiêm túc nhìn về hướng nàng, cứ như vậy ngược lại khiến Lý Minh Lâu tựa như đang càn quấy.

Nàng bật cười, từ bỏ, nhìn đối phương một chút rồi duỗi tay cởi một mảnh vải bố bao trên đầu mình xuống, che đi hai mắt của phụ nhân kia.

Nàng nói: "Thật đẹp."

Đối phương mặc nàng làm, chỉ cười dịu dàng.

Kim Kết thò qua đánh giá, lộ ra kinh ngạc: "Đại nương này thật là đẹp."

Che khuất đi hai mắt, đã không còn vết sẹo khiến người không dám nhìn thẳng nữa, mái tóc hỗn độn được chải v,uốt vén ra sau tai, bóng đêm dần tan đi dưới ánh sáng mờ nhạt sáng sớm, người phụ nữ ngồi ngăn ngắn với nụ cười dịu dàng khiến cho cả khuôn mặt lẫn hình dáng trở nên động lòng người, chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể tưởng tượng được khi còn trẻ tuổi bà có mỹ mạo như thế nào.

Ai sẽ nhẫn tâm hủy hoại một khuôn mặt mỹ mạo như vậy?

Tuy rằng phụ nhân này mặc quần áo bình thường còn vừa điên vừa mù nhưng giơ tay nhấc chân lại rất có khí chất, chỉ tiếc là vì điên rồi cho nên không hiểu câu hỏi cũng không thể trả lời được tin tức gì hữu dụng cả. Lý Minh Lâu suy nghĩ nên hỏi như thế nào, còn suy đoán phụ nhân này và con dâu chỉ độc hành hay là có người hộ tống, người hộ tống kia đã chạy thoát hay đã bị sơn tặc giế.t chết?

Nguyên Cát nhanh chóng bước tới, đánh gãy những suy nghĩ của nàng: "Có người đang nhìn trộm bên này, hình như là người của quan phủ."

Nguyên Cát diệt phỉ, bước đầu tiên chính là tiêu diệt toàn bộ trạm gác của thổ phỉ sau đó thay đổi thành người của mình.

"Người kia dùng ám hiệu để liên lạc với trạm canh gác, dò hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì hay không." Nguyên Cát nhỏ giọng nói: "Người của chúng ta trả lời rằng có người tới làm loạn, sau đó theo dõi thấy người kia di chuyển về phía huyện thành."

Quả nhiên là có cấu kết với quan phủ, Lý Minh Lâu im lặng. Hoài Nam đạo đất rộng của nhiều, có vị trí quan trọng, phụ tử An Đức Trung vẫn luôn mơ ước nơi này, xem ra đã sớm xếp nhãn tuyến vào đây.

"Đã có người tới tìm hiểu thì có thể thấy được, động tĩnh bên này đã kinh động bọn họ." Nguyên Cát nói: "Quan phủ chắc chắn sẽ tới rất nhanh."

"Tiểu thư, quan phủ tới thì chúng ta nên làm thế nào? Khoe thành tích hay là giấu giếm?"

Không thể khoe thành tích cũng không thể giấu giếm càng không thể biểu lộ thân phận của mình được, Lý Minh Lâu trầm ngâm.

Uy thế của hai cha con An Khang Sơn đã thành, phản loạn trù tính cũng đã lâu. Hiện tại hai người này chỉ nhìn chằm chằm kinh thành, nếu lúc này có Kiếm Nam đạo nhúng tay, chỉ sợ hai cha con họ tất yếu sẽ chú ý đến Kiếm Nam, thậm chí còn muốn thanh trừ phiền toái.

Phụ thân đã không còn, Minh Ngọc lại còn nhỏ, tinh tiết vừa mới nắm trong tay nếu hai cha còn An Khang Sơn động thủ thì chưa nói những thứ khác, tinh tiết sẽ dễ dàng bị cướp đi như trở bàn tay.

Nàng quay đầu nhìn khắp núi, sớm mai mênh mông đã bao phủ núi rừng, những binh sĩ xuyên qua ánh sáng mờ mịt chồng chất thi thể đám sơn tặc lại với nhau.

"Chở một phần binh khí đi, phóng hỏa đốt sơn động." Lý Minh Lâu nói, nàng thu tầm mắt lại nhìn Nguyên Cát: "Chế tạo ra hiện trường giả rằng chúng ta chưa phát hiện ra thân phận bí mật của bọn họ."

Nguyên Cát hiểu rõ ý của nàng: "Chúng ta lấy thân phận người qua đường tìm y hỏi dược, gặp chuyện bất bình vì nghĩ giúp đám người thôn dân Trương Tiểu Thiên."

Lý Minh Lâu gật đầu, nhà phú hào cũng có hộ vệ dũng mãnh, điều đó không có gì kỳ lạ cả.

Nguyên Cát lập tức sắp xếp một vài binh sĩ ở lại phóng hỏa, một số thì tìm nơi ẩn nấp trên núi giấu đi một phần binh khí và áo giáp, còn Phương Nhị mang theo Trương Tiểu Thiên và thôn dân hộ tống Lý Minh Lâu cùng những người phụ nữ được cứu vớt xuống núi.

Khi mà mọi người đi đến giữa sườn núi, sơn trại của thổ phỉ bắt đầu bốc cháy, thế lửa lớn nhất ở sơn động giấu vũ khí kia.

Lý Minh Lâu quay đầu lại nhìn, ánh lửa chiếu sáng cả chân trời.

"Đốt hay lắm." Phụ nhân cũng quay đầu lại dường như nhìn rõ được, gật đầu khen.

Lý Minh Lâu cười cười, lôi kéo tay bà: "Đi thôi."

Phụ nhân ngoan ngoãn đi theo, Kim Kết che dù đen đi theo bên cạnh, đêm tối đã tan đi, nàng cố gắng không để nắng sớm chiếu vào người tiểu thư.

Chân núi và sắc trời dần dần sáng lên, sào huyệt của phỉ tặc đã bị lửa đốt cháy, đám nữ tử được cứu vớt cùng với thôn dân tựa như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, biểu tình và bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn.

Chợt Phương Nhị dừng chân lại: "Có rất nhiều nhân mã đang tới."

Lý Minh Lâu nâng tầm mắt nhìn về phía trước, bóng đêm xanh thẳm dần lui đi, trong không trung có một sợi khói nhẹ lượn lờ.

Phía trước là trạm gác canh phòng của thổ phỉ.

Tới nhanh thật!

Vó ngựa rầm rầm cuồn cuộn khiến mặt đất chấn động, đường núi nhỏ hẹp có thể nhìn rõ một đội nhân mã đang rồng rắn đi lên, người tới mặc giác mang đao, phía sau còn có cờ xí của quan phủ bay phấp phới.

Nhìn thấy cờ xí của quan phủ, các thôn dân và đám nữ tử được cứu vớt đều hò reo hoan hô.

"Đại nhân đã phái người tới rồi." Trương Tiểu Thiên càng kích động hơn, hắn dẫn đầu múa may hai tay chạy tới đón: "Là Vương đại nhân phái mọi người tới đây đúng không?"

Thôn dân và đám nữ tử cũng muốn chạy theo nhưng Lý Minh Lâu đã duỗi tay cản lại: "Từ từ."

Từ từ? Chờ gì sao?

Đám người khó hiểu nhìn lại thì thấy Phương Nhị cùng với những hộ vệ đang đứng xúm lại trước người Lý Minh Lâu, bảo vệ nàng.

Đám người kia cũng không lại gần mà đã ngừng lại, bày trận ở chân núi.

"Tặc tử nhận lấy cái chết đi." Người cầm đầu lạnh giọng quát.

Trương Tiểu Thiên cũng dừng chân lại.

"Chúng ta không phải sơn tặc, ta là Trương Tiểu Thiên ở huyện nha, là ta nói cho đại nhân biết có sơn tặc đang tác loạn." Hắn duỗi tay chỉ vào đám người Lý Minh Lâu, vui mừng hô to: "Chúng ta đã tiêu diệt sơn tặc, còn cứu người nữa."

Nghe vậy, nhưng bên kia không hề có tiếng đón chào hay khen ngợi, mà là tiếng binh khí giơ lên, binh sĩ ở hàng trước nhấc cung nỏ lên nhằm ngay bọn họ.

Lý Minh Lâu nghe thấy tiếng xương cốt vang lên răng rắc như tiếng rang đậu phộng của Phương Nhị đang che chắn trước người nàng.

Đó là khi con người gặp phải tình huống sinh tử dồn toàn bộ sức lực ngưng tụ lại chuẩn bị xông lên.

- ------------------
Bình Luận (0)
Comment