Đệ Nhất Hầu

Chương 69

69. Lai lịch của ta.

Hành động của quan binh khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Thôn dân và đám nữ tử phát ra tiếng hô nhỏ, rồi chen chúc bên nhau, Trương Tiểu Thiên cũng lui về phía sau một bước, đây là phản ứng bản năng của cơ thể khi gặp phải nguy hiểm, nhưng ngay sau đó hắn dừng lại, nhìn cớ xí của quan phủ đang bay phấp phới tựa như lóe sáng trong nắng sớm.

Trương Tiểu Thiên càng nghiêm túc giới thiệu mình, vì để đối phương tin tưởng hắn còn báo tên huyện lệnh lẫn từng tạp dịch trong huyện nha.

Thôn dân và đám nữ tử cùng mỏi mắt chờ đợi, sôi nổi nói mình từ đâu đến, ở thôn nào, cha mẹ, trượng phu tên là gì.

Bọn họ tin tưởng cung nỏ trước mắt chỉ là quan binh hiểu lầm họ là sơn tặc, chỉ cần biểu lộ thân phận của mình ra là không sao nữa.

Lý Minh Lâu thương hại nhìn bọn họ.

Làm sao có thể hiểu lầm được? Binh sĩ khác với sơn tặc, đương nhiên thôn dân cũng hoàn toàn khác với sơn tặc, chỉ cần muốn thì sao không thể phân biệt ra được, trừ khi không muốn phân biệt mà thôi.

Tiếng ồn ào mồm năm miệng mười tựa hồ như xua tan không khí khẩn trương nghiêm túc cùng sát ý tỏa ra từ những mũi tên lạnh băng kia, nhưng thật sự chỉ là tựa hồ.

Giờ này khắc này cực kỳ hung hiểm.

Đám binh mã này đến để diệt khẩu, cho nên vừa tới đã mở miệng xưng hô bọn họ là sơn tặc

Đám sơn tặc đã cấu kết với quan phủ ở nơi này là điều không thể nghi ngờ nữa, vì vậy đám binh mã này mới không cho phép tin tức lọt ra ngoài để lộ nguy hiểm.

Bên người Lý Minh Lâu chỉ có Phương Nhị và 5 hộ vệ, Trương Tiểu Thiên và các thôn dân không tính, còn đám phụ nhân thì càng chỉ là bia ngắm không hề có lực phản kháng.

Nguyên Cát cùng phần lớn binh sĩ của nàng đang dọn dẹp dấu vết trên núi, và di rời che dấu binh khí.

Không biết có thấy được khói báo tin hay không, nhưng dù cho thấy được thì cũng không kịp rồi, động tác của con người có nhanh thế nào cũng không thể so với tốc độ của mũi tên được.

Loạn tên bắn phá, không biết bọn Phương Nhị có thể che chở cho nàng bao nhiêu?

Đời này, nàng không muốn chết dưới mũi tên của Hạng Nam càng không muốn chết dưới những mũi tên của đám binh tặc này.

Phương Nhị và các hộ vệ không nói một lời an ủi nào, toàn bộ tinh thần bọn họ đang ngưng tụ ở một ý niệm, đó là làm thế nào để tiểu thư có thể sống sót.

Có lẽ chỉ có dùng biện pháp ngu ngốc nhất đó là dùng thân thể của chính mình để bảo vệ Lý Minh Lâu, kiên trì chờ Nguyên Cát dẫn người tới.

Còn sau khi Nguyên Cát tới có hy vọng thoát khỏi hay không thì đã không còn trong phạm vi suy xét nữa.

Bọn họ nhìn chằm chằm đám binh mã đang bày sát trận, mà binh mã bên kia cũng chỉ còn sát ý tỏa ra, thanh âm đám người Trương Tiểu Thiên tựa hồ như bị ngăn cách ở bên ngoài.

Chỉ đợi ra lệnh một tiếng.

Lý Minh Lâu bước một bước về phía trước, Phương Nhị thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tiểu thư...

"Các ngươi là binh lính Hoài Nam ư?" Nàng giương giọng hỏi, xuyên qua thanh âm của đám người Trương Tiểu Thiên. "Là quân đoàn nào của Chiết Uy quân?"

Có đôi khi để đối phương coi trọng không phải kiệt lực giới thiệu bản thân mình mà là dò hỏi thân phận của đối phương.

Lời này vừa nói ra khiến cho xung quanh yên lặng lại, không khí khẩn trương tựa hồ như bị chọc phá, vốn dĩ sát trận đã thành hình dần xôn xao một chút.

"Các ngươi là ai?" Cuối cùng quan tướng cầm đầu cũng hỏi ra lời này.

Hỏi họ là ai nghĩa là không phải coi bọn họ là sơn tặc.

Trương Tiểu Thiên đại hỉ, rốt cuộc lời tự giới thiệu của mình cũng có tác dụng rồi, hắn vội vàng lớn tiếng báo thân phận của mình một lần nữa.

Tầm mắt quan tướng kia không hề liếc tới hắn một cái mà chỉ nhìn thẳng vào Lý Minh Lâu, tuy rằng đã mở miệng hỏi chuyện nhưng sát ý không hề tan đi.

"Các ngươi là ai?" Hắn hỏi lại một lần nữa, tay nắm chắc lấy thanh đao ở eo quyết định sinh tử kia, tầm mắt lướt qua đám người lung tung xung quanh nhìn thẳng vào nữ tử đang đứng ở lưng chừng núi nói chuyện với mình.

Bên cạnh có một phụ nhân bịt mắt, còn có một tiểu nha đầu kiều tiếu che dù đen, chiếc dù đen che khuất diện mạo của nữ tử đang nói chuyện với hắn.

Mà nữ tử này được đám hộ vệ xúm lại, tầm mắt hắn có thể xuyên thấu qua đám người nhìn nàng nhưng làn mưa tên chắc chắn là không thể.

Ánh mắt của quan tướng trở nên ngưng trọng lại lập lòe.

Thân phận phú thương hay thân thích quan lại sẽ không khiến họ sợ hãi. Lý Minh Lâu rất rõ ràng điều này. Hiện tại, tuy rằng chưa phải loạn thế nhưng người nắm được binh mã sẽ không sợ hãi thân phận đối phương, có thể bị uy hiếp trực tiếp chỉ có binh mã của đối phương mà thôi.

Danh hào của Lý Phụng An, thực lực binh mã của Kiếm Nam mới là điều khiến cho bất luận kẻ nào ở Đại Hạ này nghe thấy sẽ phải cân nhắc.

An Khang Sơn cũng không ngoại lệ.

Chỉ có nói ra thân phận chân chính tuy rằng có khả năng tiếp theo sẽ gặp phiền toái nhưng ở thời khắc sinh tử này, sống sót mới là quan trọng nhất.

Khi nàng vừa định mở miệng thì cánh tay bị người cầm lấy, nàng quay đầu nhìn phụ nhân đứng bên người.

Phụ nhân này vẫn luôn ở bên cạnh nàng, mặc kệ là khi xuống núi hay khi bị quan binh coi là sơn tặc giương cung nỏ nhắm bắn, bà ấy chỉ yên lặng không ồn ào không gây rối đứng bên người nàng.

"Nha Nhi nói, tên của hắn không nhất định mỗi người đều biết, chúng ta có thể nói là người của Lương đại đô đốc Chấn Võ Quân." Phụ nhân nhỏ giọng nói.

Lông tơ trên người Lý Minh Lâu dựng ngược lên, phảng phất như một tia sét đánh xuống đầu nàng.

"Các ngươi là ai?"

Trong tiếng sấm ù ù thanh âm quan tướng phía đối diện lại truyền đến.

Lý Minh Lâu nhìn về phía hắn, nói: "Chúng ta là gia quyến của Võ Nha Nhi thuộc Chấn Võ Quân, vào kinh theo lời mời của Lương lão đô đốc."

Lộp bộp tiếng đá vụn rơi xuống, Nguyên Cát vừa lúc nghe thấy câu nói kia vội thu bước chân lại, nhưng đá vụn đã lăn xuống triền núi.

Nghe thấy tiếng động khiến quan tướng nhìn qua, hắn thấy Nguyên Cát đang vận sức chờ phát động, lại nhìn rõ các hộ vệ như lang như hổ không biết từ khi nào đã vây lấy bốn phía.

Sơn tặc, bình dân, binh sĩ và binh sĩ giỏi về giết người, thật sự rất dễ nhận biết.

Chấn Võ quân hoàn toàn khác với đám Vệ quân cảnh nội giống như bọn họ, trong cảnh nội chỉ có diệt phỉ tặc mới khiến cho đao kiếm dính máu, nhưng Chấn Võ quân đó là binh lính tắm máu thiết kỵ Tây Hạ bước ra.

Chấn Võ vệ cùng với Binh Lư, Phạm Dương vệ trấn thủ song song.

Hơn nữa cái tên Võ Nha Nhi này....

"Đỗ đại nhân, trong 18 quân đoàn Chấn Võ quân có một nhánh bị gọi là quạ quân, cực kỳ hung hãn, đô úy có biệt hiệu là Ô Nha (quạ đen)." Một binh sĩ tới gần nhỏ giọng nói: "Không biết có phải là người này không."

Quan tướng đúng là từng nghe qua cái tên quạ quân này, trong quân cũng thường thường nói giỡn nhàn thoại nhắc tới. Bởi vì quạ quân không chỉ hung mãnh với quân Tây Hạ mà còn hung mãnh đối với cả người một nhà, đối với chiến công tựa như đám quạ đen nhìn chằm chằm thịt thối khiến người chán ghét.

Hơn nữa, mấu chốt nhất là, Lương Chấn ở kinh thành.

Các nàng nói do Lương Chấn mời tới kinh thành, nếu bọn họ mất tin tức thì khi Lương Chấn hỏi tới....

Tay nắm đao của quan tướng hơi rũ xuống một chút.

"Các ngươi là gia quyến của Võ Nha Nhi Chấn Võ quân sao?" Hắn hỏi, trong giọng nói có chút do dự không thể che giấu.

Lý Minh Lâu lên tiếng, nhìn phụ nhân bên người: "Đây là mẫu thân của hắn."

Phụ nhân cũng hơi hơi mỉm cười, học lời của nàng: "Đây là thê tử của hắn."

Lý Minh Lâu cười với bà, sau đó lại nhìn vào quan tướng: "Lương lão đô đốc muốn uống rượu mừng của chúng ta."

Đối diện không còn tiếng vang nữa, nắng sớm càng ngày càng sáng ngời, Lý Minh Lâu tựa hồ như có thể nhìn thấy lớp mồ hôi mỏng toát ra từ cái trán quan tướng kia.

Hắn đang cân nhắc, là lấy hay bỏ, cân nhắc xem phiền toái ở hiện tại hay tương lai cái nào nặng hơn.

Nguyên Cát tiến lên một bước nói: "Các ngươi tới thật kịp lúc, nơi này có sơn tặc, cướp bóc của hương thân và người qua đường. Chúng ta vừa mới đánh lên núi bọn chúng dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại rồi đốt lửa tự sát." Hắn duỗi tay chỉ về nơi khói đen đang bốc nghi ngút trên núi: "Các ngươi nhanh hỗ trợ dập lửa bắt giữ người sống đi."

Bọn họ không bắt được người sống! Một tòa núi nặng đang đè trên người quan tướng được rời đi, hắn rút ra thanh đao nơi eo, vung mạnh lên: "Nhanh chóng lên núi lục soát, tiêu diệt sơn tặc."

Quan binh xuống ngựa, áo giáp ầm vang, cung nỏ lóe hàn quang xông lên, lướt qua đám người chạy lên núi.

"Để ta dẫn đường." Tay Trương Tiểu Thiên nắm chặt thanh đao, bất chấp mỏi mệt, tinh thần phấn chấn gia nhập đội ngũ xông lên.

Đám thôn dân cũng sôi nổi nối đuôi, quan phủ đã vì bọn họ, bọn họ cũng nguyện ý xuất lực vì quan phủ.

Đương nhiên Nguyên Cát đầu tàu gương mẫu đi theo, chẳng qua đám quan binh anh dũng xông lên đầu tiên, bọn họ chỉ chen chúc ở phía sau mà thôi.

Nhìn thấy trường hợp đồng tâm hiệp lực diệt trừ phỉ tặc như vậy, tâm Lý Minh Lâu tạm thời rơi xuống đất.

- ----------------------
Bình Luận (0)
Comment