Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 124

Hàn Thời Yến lập tức lộ vẻ thương hại.

“Tính cách Trương Xuân Đình ác liệt, vui giận thất thường. Ta nghe nói hồi nhỏ hắn sống nhờ vào nghề đánh cá, nếu để hắn nghe được hai chữ ‘hải yêu’ này, e rằng thật sự sẽ bẻ gãy cổ ngươi mất.”

Vừa nói, hắn vừa gõ gõ cửa xe ngựa: “Đến Hoàng Thành tư.”

Nói xong, hắn lại tựa lưng vào ghế, lục lọi một góc xe ngựa, cuối cùng tìm ra một hộp điểm tâm: “Dù sao cũng là đi chịu chết, chi bằng làm một con quỷ no bụng trước đã.”

Cố Thậm Vi không khách sáo, mở nắp hộp, lấy một miếng bánh hạnh nhân nhét vào miệng.

Nàng vừa nhai vừa nói, giọng có chút mơ hồ: “Gọi hắn là hải yêu thì đã làm sao, ngay cả Ngụy Trường Mệnh cũng lén gọi hắn là ‘hải cẩu’ kia kìa.”

Hoàng Thành tư cách Khai Phong phủ không xa, vừa nói được mấy câu thì xe ngựa đã dừng lại. Cố Thậm Vi thấy xe vừa ngừng, không chờ Hàn Thời Yến lên tiếng, đã cầm theo hộp điểm tâm nhảy xuống xe.

Người ta vẫn nói “đưa quà thì không bị đánh”, nàng đem ít bánh ngọt tặng Trương Xuân Đình, biết đâu có thể giảm bớt phần nào cơn giận của hắn.

Hoàng Thành tư xưa nay đều là nơi chuyên nhận mệnh mà gây chuyện thị phi, nhưng lần này, nàng không hề nhận lệnh mà lại khiến cả thành Biện Kinh náo động…

Nàng vẫn chưa quên, mấy hôm trước cùng Kinh Lệ bắt được người trên sông Vĩnh An, sau đó giao cho Trương Diễn đưa thẳng về Hoàng Thành tư thẩm vấn. Còn nàng thì bận đối phó với Cố gia, nên suốt mấy ngày nay không hề hỏi han gì đến chuyện kia.

Cố Thậm Vi vừa nghĩ đến đây, liền nhớ lại cảnh Trương Xuân Đình không chút biểu cảm mà vặn gãy cổ con chim Hoàng Quý phi tặng, bỗng dưng cảm thấy cổ mình cũng ngứa ngáy, đau nhức hẳn lên.

Nàng đứng trước cửa phủ, phủi phủi quan bào, xác nhận không còn vụn bánh dính trên miệng, rồi cất bước định đi vào.

Thế nhưng còn chưa kịp bước qua ngưỡng cửa, một bóng dáng tròn vo, mũm mĩm đã từ sau bức tượng sư tử đá phóng ra.

Người nọ lao đến trước mặt Cố Thậm Vi, hai tay chắp lại, liên tục vái lạy, suýt nữa thì lấy hương ra đốt để cúng nàng: “Thập Thất muội, không đúng, Tiểu muội! Thập Thất tỷ! Thập Thất tổ tông! Ta xin ngươi, xin ngươi, qua đây nói chuyện một chút…”

Sắc mặt Cố Thậm Vi lạnh đi, khẽ lách mình tránh khỏi cái “quả cầu thịt” kia.

Nàng phất tay áo, chắn người nọ lại: “Đừng có động tay động chân. Ngươi là ai?”

Quả cầu tròn vo vừa nghe thấy vậy, lập tức cuống đến mức sắp khóc đến nơi. Hắn lại vái thêm ba cái: “Thập Thất tổ tông, xin ngươi qua đây đi! Ta thật sự có chuyện gấp muốn tìm ngươi! Ngươi nể tình từ trước đến nay Lục ca ngươi chưa từng làm việc gì thương thiên hại lý, đến đây một chút đi, một chút thôi mà…”

Cố Thậm Vi liếc mắt, thấy bên trong Hoàng Thành tư đã có người ló đầu ra nhìn, liền cau mày, xoay người đi về phía góc tường.

“Có chuyện thì nói, có rắm thì đánh. Cố gia các ngươi giờ còn rảnh rỗi như vậy à? Không mau về nhà lo đóng quan tài đi, hay là lại định viết thêm vài bức thư tuyệt tình, rồi đem người vứt ra bãi tha ma cho chó gặm?”

Quả cầu tròn vừa nghe thấy vậy, mặt mày lập tức ủ rũ, trông thảm hại đến tội nghiệp.

Hắn thật sự là đang ngồi yên trong nhà, mà họa từ trên trời rơi xuống. Nếu có thể, hắn cũng không muốn đến đây đâu!

“Thập Thất tiểu tổ tông, ngươi cũng từng sinh ra trong Cố gia, ngươi hiểu rõ mà. Cả nhà ta, vô dụng nhất chính là phụ thân ta! Đừng nói đến chuyện thi đỗ tiến sĩ hay cử nhân, ngay cả tú tài ông ấy cũng thi không đỗ!”

“Có câu ‘bùn nhão không trát nổi tường’, ông ấy chính là bùn nhão đó!”

“Không chỉ học vấn kém, mà đầu óc cũng chẳng ra gì! Người khác trong đầu có não, còn trong đầu ông ấy chỉ toàn bánh bao!”

“Người ta nói ‘rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột sinh ra biết đào hang’. Mà đầu óc phụ thân ta toàn là bánh bao, đến đời ta đây, ngay cả nhân bánh cũng chẳng còn, chỉ còn lại cái vỏ màn thầu thôi!”

“Tam phòng nhà chúng ta ở Cố phủ mèo ghét chó chê, cầm bát cơm lên còn bị tổ phụ ghét bỏ vì lãng phí lương thực. Nếu không phải vì chúng ta trắng trẻo béo tốt, khiến ông ta trông có vẻ rộng lượng, từ bi, bao dung cả kẻ ngu dốt, thì e rằng người đầu tiên ông ta viết tuyệt tình thư đoạn tuyệt quan hệ chính là Tam phòng chúng ta rồi!”

Cố Thậm Vi trong thoáng chốc không dám tin vào tai mình.

Người trước mặt đang ra sức mắng phụ thân mình không chừa một lời nào, chính là nhi tử độc nhất của Tam phòng – Cố Quân Đình. Tên hắn khí phách hệt như thân hình của hắn vậy.

“Thập Thất tiểu tổ tông, ta biết mẫu thân ta keo kiệt không chịu nổi. Người ta thuê nhà bà ấy ở ba năm, làm vỡ một cái bát thôi mà bà ấy cũng bắt người ta mua đúng một cái y hệt để đền… Đúng là một phu nhân hiếm thấy trên đời…”

Cố Thậm Vi nghe hắn càng nói càng không ra thể thống gì, lạnh lùng cắt ngang: “Miệng ngươi ngậm giẻ rách à? Hay là định kể chuyện từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa luôn?”

Cố Quân Đình thấy nàng chịu mở miệng, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Hắn thu lại vẻ điên điên khùng khùng, nghiêm túc nhìn Cố Thậm Vi: “Thập Thất muội, ta biết ngươi rất hận nhà họ Cố. Nếu đổi lại là ta, ta cũng hận, hận đến mức muốn giết sạch tất cả kẻ mang họ Cố. Dù là người đã trực tiếp ra tay hay kẻ khoanh tay đứng nhìn, đối với Ngũ phòng các ngươi mà nói, tất cả đều là kẻ thù.”

“Nhưng Thập Thất muội, coi như ta cầu ngươi. Tam phòng chúng ta thật sự chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý. Chúng ta chưa giết ai, cũng chưa từng làm điều gì xấu xa. Những lời ta nói về phụ mẫu ta không phải để lấy lòng ngươi.”

“Ta nói đều là sự thật. Phụ thân ta làm gì cũng hỏng, mẫu thân ta thì miệng quá độc, giấu không nổi chuyện gì. Tổ phụ và tổ mẫu chẳng bao giờ tin tưởng chúng ta. Khi trước ngươi còn ở trong phủ, hẳn ngươi cũng biết ta không nói dối. Chúng ta vốn dĩ đã là những kẻ không được ai ưa, sống ở rìa gia tộc.”

“Ngũ thẩm và đệ đệ bị hại chết, chúng ta cũng vô cùng kinh hãi. Vừa rồi trong công đường Khai Phong phủ, ta cũng mới biết hóa ra Cố gia còn có nhiều thuyền lớn như vậy… Ta thề với trời, Tam phòng chúng ta thực sự không biết gì về chuyện này!”

“Nếu ta có nửa lời dối trá, trời đánh thánh vật, chết không được tử tế!”

Cố Quân Đình vừa nói vừa sụt sịt, nước mắt nước mũi tèm lem. Hắn vốn trắng trẻo mũm mĩm, lúc nói chuyện, hai má còn rung rung như một viên bánh trôi đang run rẩy.

Thấy Cố Thậm Vi không mảy may dao động, Cố Quân Đình lập tức cuống lên, liên tục đập vào đầu mình mấy cái bốp bốp: “Ta biết, muốn ngươi tha cho Tam phòng, ta phải lấy thứ gì đó ra trao đổi. Nhưng ta có vắt kiệt óc cũng không nghĩ ra được thứ gì hữu dụng…”

“Năm đó là ta sai, cả nhà ta đều sai. Chúng ta không giúp được ngươi chút nào. Ta thật sự từng nghĩ sẽ đi thu nhặt thi thể ngươi, nhưng lại bị mẫu thân kéo về. Bà ấy nói ngươi đã chết rồi, còn chúng ta vẫn phải sống dựa vào tổ phụ và những phòng khác trong phủ.”

“Nhỡ đâu đắc tội bọn họ, đến chỗ đặt chân cũng không có nữa.”

Cố Quân Đình nói xong, bốp một tiếng, giáng cho mình một cái bạt tai: “Xin lỗi, thật lòng xin lỗi. Ngươi tha cho Tam phòng chúng ta được không? Thê tử ta không lâu trước vừa sinh cho ta một đứa nữ nhi, con bé rất đáng yêu. Ta chết thì không sao, nhưng ta thật sự không nỡ rời xa nó…”

Nói đến đây, hắn run rẩy nhìn về phía Cố Thậm Vi.

Đại phòng và Nhị phòng nhà họ Cố đều đã vào ngục, dù hắn không biết Cố Thậm Vi sẽ xử lý Tam phòng như thế nào, nhưng chỉ cần đếm đầu ngón tay cũng hiểu, tiếp theo chính là đến lượt bọn họ. Hắn nhìn thấu hết thảy rồi, đến thời điểm đại nạn giáng xuống, tổ phụ Cố Ngôn Chi và vị đường đệ bình thường được cả nhà phụng dưỡng, căn bản sẽ không ra tay cứu giúp bọn họ.

Hắn vừa nói vừa liếc nhìn về phía khúc quanh không xa.

Cố Thậm Vi theo ánh mắt hắn nhìn sang, chỉ thấy cả nhà Tam phòng chen chúc nép vào nhau, từng cái đầu nhỏ thò ra, mắt mở to trông về phía này đầy mong chờ.

Nàng không nói gì, thu lại tầm mắt, lặng lẽ nhìn Cố Quân Đình.

Cố Quân Đình cắn răng, hạ quyết tâm nói: “Nếu ta đi ở rể làm con rể nuôi, có thể khiến ngươi nguôi giận, vậy thì ta cùng phụ thân sẽ lập tức rời khỏi Cố gia. Phụ thân ta đến nhà mẫu thân ở rể, ta cũng đến nhà Nhạc gia ở rể…”

“Ta chỉ sinh một nữ nhi, để lão Cố tuyệt hậu… Thập Thất muội, ngươi không biết con bé đáng yêu thế nào đâu, thật đấy. Mặt nó tròn trĩnh, trắng hồng, ta còn chưa được nghe nó gọi ta một tiếng phụ thân nữa… Ta… ta…”

Bình Luận (0)
Comment