Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 125

Cố Quân Đình nói năng lắp bắp “ta… ta…” mãi vẫn không nói tiếp được. Hắn vắt óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nghẹn ra được một câu: “Hay là ta về nhà lập tức tự vẫn, rồi ngươi tha cho Tam phòng chúng ta được không?”

Gió ngày xuân như thể có mắt, lẩn khuất khắp nơi. Nó lướt qua mặt người, lướt qua lòng người, tựa như khiến mọi thứ vốn tàn nhẫn cũng phải dịu lại vài phần.

Cố Thậm Vi lạnh lùng nhìn Cố Quân Đình trước mặt: “Thân ngay thẳng không sợ bóng nghiêng, nếu ngươi không làm chuyện khuất tất, thì cớ gì phải sợ quỷ gõ cửa?”

“Cố Ngọc Thành và Cố Trường Canh rơi vào kết cục này, chẳng phải do ta ra tay, mà là bọn chúng tự chuốc lấy. Ngươi ăn chén cơm được nấu bằng máu của Cố Thất Nương, che ô dựng lên từ xác phụ mẫu và đệ đệ ta… lại còn mặt mũi đứng trước mặt ta nói mình vô tội?”

“Đao chém người nằm trong tay chính các ngươi, nó có rơi xuống hay không, trên đời này chẳng ai hiểu rõ hơn các ngươi.”

Cố Thậm Vi nói xong, liếc nhìn “đám đầu người chen chúc” phía trước. Cả nhà Tam phòng thấy ánh mắt nàng lạnh như băng quét tới, lập tức run lên, đồng loạt rụt cổ, thụt đầu vào như rùa.

Bốn mươi chín điều gia quy đã tôi luyện người nhà họ Cố thành những binh lính trong quân doanh, tạo nên một loại kỷ luật kỳ lạ, thấm sâu vào tận xương cốt.

Cố Thậm Vi nói xong không để tâm đến Cố Quân Đình nữa. Hắn mặt đỏ bừng, định lên tiếng thêm nhưng nàng chỉ khẽ lắc mình một cái, thẳng thừng trèo tường tiến vào Hoàng Thành tư.

Cố Quân Đình thấy bóng dáng đỏ rực kia lóe lên rồi biến mất, hắn vội quay đầu nhìn về phía chiếc xe ngựa Hàn gia vẫn đứng im trước cửa Hoàng Thành tư, rồi lại dậm chân, ba chân bốn cẳng chạy về phía góc tường nơi cả nhà mình đang nép vào.

Những ngày gần đây, thành Biện Kinh chẳng khác nào một chảo dầu sôi sùng sục.

Một chuyện chấn động còn chưa lắng xuống, chuyện khác đã ập đến.

Kẻ chết, kẻ vào ngục, người ra người vào chẳng khác nào đèn kéo quân, nhưng ba người đã khuấy lên cơn phong ba này thì vẫn luôn không thay đổi. Hiện tại, trong thành ai nấy đều nơm nớp lo sợ. Người văn nhã thì gọi họ là “Ba tai họa lớn”, còn kẻ thô lỗ thì chửi thẳng “Ba cây gậy chọc cứt.”

Trong lòng Cố Quân Đình thấp thỏm bất an. Hắn nhìn đám người đang quây chặt lấy mình, ánh mắt tràn đầy mong đợi, bèn hơi do dự lắc đầu.

“Phụ thân à, chúng ta về Việt Châu đi! Không phải chi thứ ba của Tam thúc tổ không có hậu duệ sao? Hay là xin tổ phụ cho chúng ta nhập vào chi ấy. Nếu ông ấy đã lén nuôi một Cố Quân Bảo bên ngoài, không phải là để đề phòng chuyện như hôm nay hay sao?”

“Giờ thì ai ai cũng biết đến Cố Quân Bảo rồi. Đừng nói Thập Thất muội, vài ngày nữa khi Đại bá mẫu ra khỏi ngục, cũng tuyệt đối không thể tha cho hắn.”

“Lúc này chúng ta rời khỏi nơi thị phi này, tổ phụ dù có nổi trận lôi đình, nhưng chưa chắc đã không đồng ý.”

Phụ thân hắn thoáng lưỡng lự. Cố Quân Đình khẽ thở dài, chợt nhận ra lời của Cố Thậm Vi hoàn toàn đúng, hắn ăn của nhà họ Cố, được nhà họ Cố che chở, vậy thì chẳng có tư cách nào để nhắc đến hai chữ vô tội.

“Phụ thân, con biết tổ phụ là quan triều đình, có thể lên triều sớm, ở Biện Kinh này cũng coi như một nhân vật có tiếng tăm. Cố Quân An là phò mã, nhà họ Cố còn có Phúc Thuận công chúa làm chỗ dựa, Cố Thậm Vi cô độc một thân, chưa chắc đã có đường lùi. Hiện tại chúng ta là con cháu quan lại, nhưng nếu nhập vào chi ba của Tam thúc tổ, thì sẽ thành con nhà nông thực thụ.”

Cố Tam giống như ấm trà nấu bánh chẻo, trong lòng có đầy suy tính nhưng chẳng biết nói ra thế nào. Nghe nhi tử nói trúng ý mình, ông ta vội vàng gật đầu.

Thế nhưng Cố Quân Đình lại lắc đầu, trầm giọng: “Diêm vương đánh nhau, tiểu quỷ chịu tội. Nếu chúng ta không đi ngay, sẽ không kịp nữa đâu.”

Cố Tam nghe xong liền hoảng hốt, luống cuống đến mức cả người run lên: “Nhưng… nhưng… để ta nghĩ lại đã…”

Cố Thậm Vi tựa lưng vào góc tường, lặng lẽ nghe hết cuộc trò chuyện của đám người Tam phòng, mãi đến khi bọn họ biến mất hoàn toàn mới chậm rãi xoa nhẹ chuôi kiếm, nhẹ nhàng xách hộp điểm tâm trộm được từ chỗ Hàn Thời Yến đi vào viện của Trương Xuân Đình.

Trong sân rộn ràng tiếng động, con chim quạo quạo không ngớt.

Chiếc lồng chim trống không khi trước, chẳng biết từ lúc nào đã bị nhét vào một con quạ béo núc ních.

Quạ trông thấy người đến, đôi mắt đậu đậu lập tức lộ ra vẻ hoảng hốt, kêu lên những tiếng thê lương quang quác quang quác.

Cố Thậm Vi không nhịn được mà giật giật khóe miệng. Sao nàng lại có cảm giác bản thân chẳng khác nào tên ác bá đầu đường trêu ghẹo tiểu nương tử thế này…

“Cố thân sự vẫn còn nhớ mình lĩnh bổng lộc của Hoàng Thành tư à? Ta còn tưởng cái miếu nhỏ này chứa không nổi pho tượng lớn như ngươi, nên ngươi mới tính đường cao chạy xa bay, sang Khai Phong phủ làm chó săn cho lão trọc đầu Vương Nhất Hòa kia chứ.”

Cố Thậm Vi giật mình, bước chân vô thức nhanh hơn một chút: “Lão trọc đầu? Nhưng ta thấy tóc tai Vương phủ doãn vẫn còn rậm lắm mà?”

Vừa bước qua cửa, theo bản năng nàng nhìn về phía chiếc ghế mà Trương Xuân Đình vẫn thường ngồi, nhưng chỗ đó lại trống không.

Theo tiếng hô hấp, nàng quay đầu nhìn sang, thấy Trương Xuân Đình hiếm hoi thay quan phục, đội mão, hai tay chắp sau lưng đứng bên cửa sổ.

Cố Thậm Vi cũng theo ánh mắt hắn nhìn sang, nhưng cửa sổ đã đóng chặt, ngoài tờ giấy trắng bọc cửa ra thì chẳng có gì cả, ngay cả đường nét hoa văn chạm trổ trên khung cũng ngay ngắn quy củ, chẳng có gì đáng để nhìn.

Trương Xuân Đình đang nhìn cái gì? Lại đang nghĩ cái gì?

Cố Thậm Vi còn đang thắc mắc, thì Trương Xuân Đình đã xoay người nhìn về phía nàng.

Đôi mắt phượng sắc bén, thâm trầm của hắn chợt quét đến, giống như một con dã thú đang lim dim ngủ bỗng dưng mở mắt ra nhìn, khiến người ta chẳng thể nghĩ đến dung mạo tuấn mỹ của hắn nữa, mà chỉ còn lại cảm giác run rẩy tận đáy lòng.

Cố Thậm Vi cảm nhận sát ý, lập tức thu lại tâm tư đùa cợt, nhưng tay phải nàng vẫn còn xách hộp thức ăn, không có thời gian đổi tay.

Bàn tay trái vốn không quen dùng, theo bản năng đã đặt lên chuôi kiếm…

Bầu không khí trong phòng chợt căng như dây đàn.

Trương Xuân Đình muốn giết nàng sao?

Ngay lúc Cố Thậm Vi suýt không kiềm chế nổi mà ra tay phản kích, Trương Xuân Đình bỗng thu lại ánh mắt, nhìn xuyên qua cửa sổ về phía lồng chim bên ngoài:

“Tô Quý phi biết con chim nàng ta nuôi chết rồi, đau lòng lắm. Để dỗ nàng ta, ta cố tình tìm một con khác giống y đúc, nuôi vào trong lồng.”

“Con quạ này vốn là loài chim hoang bên ngoài, thường ngày ăn xác thối, đấu với chim ưng, cũng coi như một loài mãnh điểu. Ta còn tưởng nó sẽ vùng vẫy được mấy ngày.”

“Ai ngờ mắt nó quá nông cạn, chưa được hai hôm đã bị vinh hoa che mắt, an nhàn mài mòn ý chí. Đúng là một thứ vô dụng.”

Cố Thậm Vi chậm rãi thả lỏng bàn tay đang nắm chuôi kiếm, im lặng đặt hộp thức ăn lên bàn.

Trương Xuân Đình liếc qua hộp điểm tâm, bỗng khẽ cười khẩy:

“Đồ do đầu bếp ngu xuẩn của Hàn phủ làm ra, tổng cộng có mười tám loại. Khi dùng bữa, Hàn Thời Yến lúc nào cũng ăn bánh hạnh nhân trước, sau đó đến cái thứ xấu hoắc hình con thỏ kia, miếng thứ ba sẽ là bánh quế hoa…”

“Nếu muốn hạ độc hắn, chỉ cần bỏ vào ba món này, đảm bảo một kích chí mạng.”

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Cố Thậm Vi: “Ta bất chấp tất cả để đưa ngươi vào Hoàng Thành tư, không phải để ngươi lấy công báo thù, cũng chẳng phải để ngươi trèo cao cậy thế. Ngươi có biết mình đã gây bao nhiêu rắc rối cho ta không?”

***

 

Bình Luận (0)
Comment