“Đại nhân thần cơ diệu toán, tất nhiên đã sớm biết rõ mục đích ta trở lại Biện Kinh. Tình thế hôm nay đã nằm trong dự liệu của đại nhân, Cố Thậm Vi chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ trong ván cờ của ngài. Còn rắc rối này, đối với đại nhân mà nói, cũng là rắc rối đã được dự tính trước.”
Cố Thậm Vi vừa nói, bàn tay phải rảnh rỗi xoa nhẹ chuôi kiếm.
Nàng muốn báo thù, đến kẻ ngu độn như Cố Ngọc Thành cũng đoán được, huống chi là người như Trương Xuân Đình? Nàng không rõ Trương Xuân Đình đang tính toán điều gì, cũng không biết hắn đang bày ra ván cờ như thế nào… Nhưng Hoàng Thành sứ nào phải bồ tát sống trong miếu, hắn thu nhận nàng vào Hoàng Thành tư, lẽ nào lại không có toan tính riêng?
“Ta nghĩ, đại nhân đã nhẫn nại đến tận bây giờ mới lên tiếng ngăn lại, hẳn là ta cũng đáng với cái giá đó.”
Cố Thậm Vi vừa nói, vừa mở nắp hộp điểm tâm ra.
Nàng đưa mắt quét qua một lượt, đúng là mười tám miếng thật! Nhưng trong đó có một miếng đã bị nàng lén ăn trước trên xe ngựa rồi!
Nghĩ vậy, nàng bỗng có chút chột dạ. Vậy chẳng phải Trương Xuân Đình sẽ phát hiện nàng vụng trộm ăn trước một miếng rồi sao?
Quả là thiên lý khó dung! Làm gì có ai quái đản đến mức ngay cả số lượng điểm tâm trong hộp của người khác cũng đếm rõ ràng như thế chứ!
Trương Xuân Đình nhìn dáng vẻ này của nàng, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi cũng thật tự tin đấy, sai lầm chưa bao giờ do bản thân, mà toàn là do người khác.”
Cố Thậm Vi lắc đầu: “Thuộc hạ có lỗi, tiếp cận họ Hàn kia lâu như vậy mà vẫn chưa dò ra tung tích của Tống Vũ, đây chính là thất trách của thuộc hạ.”
Nói rồi, nàng lén liếc nhìn Trương Xuân Đình một cái, thấy sắc mặt hắn vẫn bình thản, không có vẻ chán ghét hay tức giận, trong lòng mới hơi thả lỏng.
“Đại nhân đối với thuộc hạ có ơn tri ngộ, thuộc hạ ghi lòng tạc dạ. Quyết không dám tùy tiện gây thêm phiền phức cho ngài.”
Trương Xuân Đình liếc nàng một cái, nhưng vẻ sắc lạnh ban nãy đã dần phai đi. Hắn đưa mắt nhìn chiếc chén trà bên cạnh đĩa điểm tâm.
Cố Thậm Vi lập tức hiểu ý, tiến lên pha trà cho hắn, rồi theo hắn bước đến bàn, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống vị trí mà hắn vẫn thường ngồi.
Trương Xuân Đình nâng chén trà lên, nhấp một ngụm.
Hắn thản nhiên thổi nhẹ lá trà, chậm rãi nói: “Phúc Thuận vào cung từ tờ mờ sáng. Sáng nay Ngự Sử đài dâng sớ buộc tội Cố Ngôn Chi, hoàng thượng vô cùng bực bội. Bất kể ngươi dự định làm gì tiếp theo, tạm thời hãy dừng lại đã. Nếu không, e là cả ta cũng không bảo vệ nổi ngươi.”
Trương Xuân Đình nói xong, rút ra một cuộn trục trên bàn, ném đến trước mặt Cố Thậm Vi.
“Lý Tam Tư đã thẩm vấn xong kẻ ngươi mang về. Nếu ngươi muốn thu nhận Vương Cảnh, ta có thể mắt nhắm mắt mở. Nhưng vụ án thuế bạc dưới đáy sông mà Sở Lương Thần nhắc đến, ngươi phải tiếp tục điều tra.”
“Quân giới, thuế bạc… Những từ này mà đặt chung với nhau thì có ý nghĩa gì, chắc ngươi tự hiểu. Tìm ra kẻ đó đi.”
Trương Xuân Đình vừa nói, vừa nhớ đến phong cách hành sự phô trương của Cố Thậm Vi. Nhìn thì có vẻ mảnh mai, nhưng đi đến đâu cũng có thể gây ra cuồng phong bão táp! Quả thực là…
Hắn vốn định dặn dò nàng hành sự kín đáo một chút, nhưng khi nhìn thấy thanh kiếm đen tuyền bên hông nàng, lời khuyên bảo lại nuốt trở vào.
Trương Xuân Đình suy nghĩ một chút, phất tay nói: “Qua một thời gian nữa, ta cần ngươi lên phía Bắc một chuyến, hãy chuẩn bị sẵn sàng. Trước mắt, cứ xem như ngươi được nghỉ ngơi một thời gian đi.”
Cố Thậm Vi hơi sững người, chắp tay hành lễ rồi lui ra.
Lần này Trương Xuân Đình sai nàng lên phương Bắc, e rằng không đơn giản chỉ là đến biên quan, mà có lẽ còn có ý định để nàng thâm nhập vào địch quốc. Hoàng Thành tư không chỉ giám sát triều thần, đôi khi còn phải làm gián điệp, thám thính quân tình.
Ngay lúc này lại phái nàng đi, rốt cuộc có ý gì? Biên quan sắp có đại chiến rồi sao?
Cố Thậm Vi lén liếc nhìn Trương Xuân Đình một cái, nhưng sắc mặt hắn vẫn bình thản như cũ, hoàn toàn không đoán được đang nghĩ gì.
Hắn không trách mắng nàng, cũng không bắt nàng mang roi gai nhận tội, chỉ hời hợt tiết lộ một chút tin tức trong cung cho nàng.
Vậy, hắn có phải là người đứng sau màn, nối liền những vụ án này lại với nhau, thúc đẩy nàng từng bước đào sâu hay không? Hay là Trương Xuân Đình, người chẳng hề tôn kính Tô Quý phi chút nào mới thực sự là kẻ có dã tâm phản nghịch mà họ đang tìm kiếm?
Nghĩ đến đây, Cố Thậm Vi không nhịn được mà bật cười.
Trương Xuân Đình là một hoạn quan.
Hắn có tâm phản nghịch đi nữa, ngày sau cũng chẳng có cái năng lực đó đâu!
Đúng lúc này, Trương Xuân Đình bất ngờ ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sắc bén như thể đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng.
Cố Thậm Vi rùng mình một cái, cười gượng gạo.
“Còn đứng ì ra đó làm gì? Có phải lại muốn ăn thêm một miếng điểm tâm, để còn lại mười sáu miếng hay không? Thứ này khó ăn vô cùng, còn kém xa tay nghề của đầu bếp Hoàng Thành tư, thậm chí đến cả Lý Tam Tư làm cũng ngon hơn nó.”
Lý Tam Tư? Cái kẻ hung thần ác sát ấy sao? Hắn mà cũng biết làm điểm tâm ư?
Trương Xuân Đình liếc nàng một cái, hờ hững nói: “Lý Tam Tư ngay cả thêu hoa cũng biết, huống chi chỉ là làm chút điểm tâm.”
Ánh mắt hắn khẽ động, bỗng cầm lấy chén trà trên bàn ném mạnh về phía nàng.
Cố Thậm Vi nhanh chóng né sang một bên, tách trà sượt qua vai nàng, rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.
Nước trà còn sót lại cùng lá trà văng tung tóe, nhìn qua thật nhếch nhác.
Cố Thậm Vi bị hành động thất thường của hắn làm cho giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lý Tam Tư chạy vội vào, không nói không rằng, không thèm nhìn nàng lấy một cái, mà trực tiếp đứng ở vị trí khi nãy Trương Xuân Đình vừa đứng rồi bắt đầu mắng như tát nước!
“Trong mắt ngươi còn có Hoàng Thành sứ, còn có Hoàng Thành tư hay không…”
Cố Thậm Vi nhìn cảnh tượng trước mắt, thấy mới lạ vô cùng.
Mặt mày Lý Tam Tư lạnh tanh, nhưng miệng lưỡi lại thao thao bất tuyệt, giọng điệu dõng dạc hùng hồn, mắng mà chẳng hề lặp từ một câu nào! Rõ ràng không liếc nhìn nàng lấy một lần, vậy mà câu nào câu nấy đều là đang mắng nàng!
Trương Xuân Đình tỏ vẻ như đã quen, thoải mái ngồi xuống, nhìn Cố Thậm Vi nói: “Quên mắng ngươi, không tiện báo lại. Ngồi xuống uống chén trà đi, đừng dùng cái chén có khắc hình con rùa kia, đó là thứ Ngụy Trường Mệnh từng dùng.”
Khóe miệng Cố Thậm Vi giật giật.
Nhìn dáng vẻ thành thạo của Lý Tam Tư, hiển nhiên cái trò mắng thay này trước đây đều là Ngụy Trường Mệnh “được hưởng”.
Giờ Ngụy Trường Mệnh vào cung không còn ở Hoàng Thành tư nữa, thế là nàng trở thành đối tượng tiếp theo bị mắng.
Nghĩ vậy, Cố Thậm Vi ngẩng đầu lên, bắt gặp Lý Tam Tư đang thao thao bất tuyệt mắng nàng, bất mãn liếc qua một cái.
Cố Thậm Vi lập tức hiểu ý, chọn bừa một cái chén có màu sắc quái dị đến mức khiến người ta cảm thấy uống vào là trúng độc, rót một ly trà cho mình, rồi lớn tiếng kêu lên: “Thuộc hạ biết sai rồi! Thuộc hạ biết sai rồi!”
Trương Xuân Đình bị tiếng gào của nàng làm cho giật mình, suýt chút nữa làm rơi cả chén trà trong tay.
Hắn lườm nàng một cái, không nói nên lời: “Im miệng! Lại không đánh ngươi bằng trượng, kêu gào gì mà thê lương đến thế!”
Cố Thậm Vi nghẹn lời.
Không thể trách nàng được, nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm trong chuyện này! Ngụy Trường Mệnh còn chưa kịp chỉ dạy nàng thì đã vào cung mất rồi!
Nàng nghĩ vậy, có chút áy náy đứng dậy, lại rót thêm một ly nước cho Lý Tam Tư, mắng lâu như vậy, chắc cũng khát nước lắm rồi…
Nhưng Lý Tam Tư lại làm như không nhìn thấy, tiếp tục quát mắng, giọng điệu oang oang đến mức khiến con quạ bên ngoài sợ hãi kêu quàng quạc!
Mãi đến khi Lý Tam Tư mắng đến khan cả giọng, Trương Xuân Đình mới nhàn nhạt gật đầu với hắn: “Nói cho nàng nghe những gì ngươi đã thẩm vấn ra, không cần giấu giếm. Dẫn nàng xuống ngục xem một chút, để nàng nhớ rõ mình là ai.”