Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 172

Hàn Thời Yến vừa bước vào đã cau mày lại, trong thư phòng này ngột ngạt đến mức khó chịu, mùi hương xông nồng nặc như muốn ướp cả người lẫn vật trong phòng, khiến đầu óc quay cuồng, buồn nôn choáng váng.

Chắn trước mặt Quan gia là một người mặc đạo bào, tay cầm phất trần. Trông lão chừng năm sáu mươi tuổi, tóc điểm bạc, quả có vài phần phong thái tiên phong đạo cốt.

Thấy ánh mắt của Hàn Thời Yến dừng lại trên người mình, lão đạo sĩ mỉm cười gật đầu, sau đó quay sang khuyên giải Quan gia: “Yếu thắng cường, nhu khắc cương, tĩnh chế động. Quan gia chớ vội động nộ, tu tâm vẫn là thượng sách.”

Quan gia chầm chậm hạ tay, buông nghiên mực xuống.

Lão đạo sĩ đảo mắt nhìn tình hình trong thư phòng, vuốt râu lắc đầu, lặng lẽ rời đi.

Chưa đợi Quan gia mở miệng, Hàn Thời Yến đã chủ động lên tiếng: “Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ… mà Quan gia lại đắm mình trong chuyện quỷ thần…”

Lời còn chưa dứt, Quan gia đã không nhịn được nữa, bất chợt chụp lấy nghiên mực ném mạnh xuống đất, rồi chỉ thẳng vào mặt Hàn Thời Yến mà quát:

“Trẫm là cữu phụ của ngươi đấy! Ngươi vì muốn giúp nữ nhân họ Cố kia mà đối đầu với Cố gia, ngươi có từng nghĩ đến việc trẫm là cữu phụ của ngươi chưa? Có từng nghĩ đến chuyện Cố Quân An là trượng phu của Phúc Thuận chưa?”

“Ngươi muốn làm trung thần của Đại Ung, vậy ngươi có biết bản thân mình đang trung với ai không?”

“Hàn Thời Yến! Nhi tử mà trẫm nâng niu trong lòng còn mong trẫm chết, chỉ cần trẫm chưa chết, nó sẽ không thể mưu nghịch xưng vương. Bây giờ ngay cả chất nhi mà trẫm coi trọng cũng muốn giơ kiếm chĩa vào trẫm sao? Lương tâm của ngươi còn không?!”

Hàn Thời Yến bình tĩnh nhìn thẳng vào Quan gia, không hề lùi bước. 

“Vạch trần việc gian lận khoa cử, vậy mà cũng là giơ kiếm về phía ngài sao? Là ngài để lộ đề thi hay là ngài nhận lấy bức Viễn Sơn đồ kia?”

“Thời Yến không thẹn với trời đất, không thẹn với Đại Ung, lại càng không thẹn với cữu phụ.”

“Nếu cữu phụ cho rằng ta dẫn Lý Đông Dương lên đại điện chỉ vì Cố Thậm Vi, vậy thì quá xem thường ta rồi! Ta không trực tiếp vạch trần chuyện này trong triều sớm, cữu phụ biết vì sao không? Có phải ngài lại muốn giống như vụ án quân khí năm đó, vụ án ngân thuế, hay vụ diệt môn ở Thương Lãng Sơn, lại một lần nữa lấp l**m qua loa, tô vẽ thái bình giả tạo sao? Đúng vậy, Thời Yến đích thực có tư tâm.”

Quan gia như thấy được cơ hội phản kích, cười lạnh nhìn Hàn Thời Yến: “Không phải sao! Trẫm đã đoán đúng rồi!”

Ánh mắt Hàn Thời Yến rực lửa, nhìn thẳng vào Quan gia khiến đối phương không khỏi chột dạ, cả người run lên.

Quan gia giận đến mức giơ tay chỉ vào cây cột bên cạnh: “Ngươi đâm đi! Đám Ngự Sử các ngươi lúc nào cũng mang cái trò đâm đầu vào cột ra hù người! Ngươi đâm thử xem! Trẫm đã sai người bọc hết các cột trong đại điện này rồi! Ngươi cứ đâm xem sao!”

Thế nhưng Hàn Thời Yến lại không hề mỉm cười: “Tư tâm của ta, chẳng phải là vì bức Viễn Sơn đồ kia đang treo trong tư khố của cữu phụ đó sao?”

Một câu nói khiến đầu Quan gia như vang lên tiếng ong ong, khuôn mặt già đỏ bừng!

Tức đến mức định chộp lấy chặn giấy trên bàn ném đi, nhưng khi thấy vật ấy là di vật của Âu Tùng, làm bằng ngọc trong suốt ông ta lại đành nén giận, từ bỏ ý định: “Lẽ nào trẫm còn phải cảm tạ ngươi?”

Hàn Thời Yến lắc đầu:

“Không cần. Giữ gìn uy nghiêm của quân chủ, vốn là trách nhiệm bất đắc dĩ của bề tôi. Cữu phụ, chỉ khi cắt bỏ phần thịt thối rữa, thì phần thịt mới mới có thể mọc lên. Một triều đại phồn vinh giả tạo, đó thật sự là điều ngài mong muốn sao?”

“Quân thượng nêu gương từ trên, bách quan noi theo phía dưới.”

“Ngài thật sự muốn cả Đại Ung này từ trên xuống dưới đều nhu nhược vô năng, coi nỗi oan ức và đau khổ như không hề tồn tại, để người tốt không được khen thưởng, kẻ ác không bị trừng phạt, để bách tính vĩnh viễn không có ngày thấy được công bằng sao?”

“Hay là muốn luật pháp của Đại Ung ta, cũng trở thành trò cười bị khắc lên sử sách, khắc lên bia đá như bốn mươi chín điều gia quy Cố gia?”

Quan gia tức đến nỗi ngã ngửa ra sau, bàn tay ông run rẩy, môi mấp máy, định nói điều gì đó.

Nhưng lại nghe Hàn Thời Yến cất giọng:

“Là ai đã dâng bức Viễn Sơn đồ ấy lên cho cữu phụ, người đó có biết đề thi chăng? Hoặc giả, hắn lấy được đề thi bằng cách nào? Vì hiến bảo đồ mà hắn được lợi bao nhiêu, thiên hạ này không ai rõ hơn cữu phụ!”

“Thời Yến ta nguyện ngày ngày đứng trên đại điện, chờ xem toàn tộc Cố gia diệt vong, chờ xem kẻ làm lộ đề thi bị áp giải ra pháp trường!”

Quan gia cười lạnh một tiếng:

“Trẫm không cho ngươi lên triều sớm, ngươi làm được gì?”

“Vậy thì ở Ngự Sử đài, nhìn Quan gia trừ sạch bọn sâu mọt của Đại Ung!”

“Đuổi ngươi khỏi Ngự Sử đài, ngươi lại làm được gì?”

“Vậy thì đứng trước Khai Phong phủ, chờ đến khi chân tướng rõ ràng!”

“Lưu đày ngươi ba ngàn dặm!”

“Dẫu là trong phần mộ, oan hồn của thần cũng phải thấy được Quan gia g**t ch*t kẻ dâng bảo đồ kia!”

Quan gia hít sâu một hơi, ngón tay run rẩy chỉ vào Hàn Thời Yến: “Ngươi đang uy h**p trẫm!”

Nếu ông không để Giang Bá Dư và Vương Nhất Hòa điều tra đến cùng vụ án này, không trừng trị Cố gia… thì Hàn Thời Yến sẽ bất chấp thể diện của ông, đem chuyện bức Viễn Sơn đồ đang cất trong tư khố của ông loan báo thiên hạ!

“Ngươi, ngươi, ngươi…”

Quan gia ba bước gộp thành hai, xông tới trước mặt Hàn Thời Yến, giơ tay định đánh hắn, nhưng phát hiện mình thấp hơn hắn cả cái đầu, tức giận đến mức phải nhảy lên, tát một cái thật mạnh vào trán Hàn Thời Yến.

Thấy vết máu đỏ tươi vương trên tay, ông sững lại trong thoáng chốc, ký ức xưa ùa về, tay ông khựng lại giữa không trung, rồi chậm rãi buông xuống, thở dài thật dài.

“Cút cho trẫm!”

Hàn Thời Yến chắp tay, ngẩng đầu nhìn ông: “Thần cáo lui!”

Hắn còn định nói thêm gì đó, nhưng Quan gia đã quát: “Câm miệng! Cút!”

Hàn Thời Yến khẽ nhướng mày, không nói thêm một lời, lặng lẽ lui ra ngoài.

Ra tới cửa, hắn nhìn thấy Thái sư Giang Bá Dư đang đứng đợi bên ngoài, phía sau là Vương Nhất Hòa. Hàn Thời Yến hành lễ với hai người, rồi sải bước rời đi.

Vương Nhất Hòa nhìn vết đỏ rực nổi bật trên trán Hàn Thời Yến, môi khẽ động đậy. Ông ta dõi theo bóng lưng dứt khoát kia, rồi âm thầm thu lại ánh nhìn.

Làm thần tử có rất nhiều kiểu gian thần, nịnh thần, trung thần… đương nhiên cũng có trung thần thà chết vì đạo, quyết không khuất phục!

Ông lặng lẽ theo sau Thái sư Giang Bá Dư bước vào thư phòng của Quan gia, im lặng hành lễ.

Quan gia nhìn thấy hai người, gằn giọng: “Các ngươi đến đúng lúc. Kẻ lộ đề là Chu Hựu Cẩn, cứ theo công đạo mà xử lý đi! Giang khanh, về Cố gia… Cây vừa mới mọc đã bị bẻ gãy, thiên hạ sau này rốt cuộc vẫn là của Thành nhi. Thời Yến hắn cứng nhắc vô tình, không hiểu được khổ tâm của trẫm, phải làm sao đây?”

Thái sư Giang Bá Dư mỉm cười ôn hòa: “Quan gia nên vui mừng mới đúng. Hàn ngự sử là một trung thần cũng là một cô thần! Tuy tính khí cương trực, thủ đoạn cứng rắn, nhưng lòng trung thành với Quan gia, với Đại Ung, ai ai cũng đều thấy rõ.”

Giang Bá Dư vừa chậm rãi nói, vừa lấy ra một chiếc khăn tay từ trong ngực đưa cho Quan gia. Quan gia nhận lấy, chậm rãi lau vết máu trên tay.

“Còn về Cố gia, đêm qua Cố Quân An đã bị Ngô Giang bắt vào đại lao Khai Phong phủ. Phúc Thuận công chúa có đến cầu tình không? Công chúa hiếu thuận, lại biết đại nghĩa, thần tin nàng sẽ không khiến Quan gia khó xử.”

Ánh mắt Quan gia rũ xuống, thần sắc tối lại, chẳng thể đoán được trong lòng đang nghĩ gì.

Nhưng Giang Bá Dư và Vương Nhất Hòa đều đã quá quen với điều này, cả hai cũng cúi đầu, im lặng đứng yên tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment