Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 173

Lần đầu tiên Hàn Thời Yến cảm thấy, từ thư phòng của hoàng gia đến đại điện triều sớm, rồi ra khỏi cung, đoạn đường ấy lại dài đến thế…

Hắn vén vạt áo, chạy một mạch qua con đường cung đạo dài đằng đẵng, bước xuống hơn trăm bậc thềm, mãi cho đến khi trông thấy bóng áo đỏ sậm kia đứng lối ngoài cổng nội thành, mới dần chậm lại bước chân, điều hòa hơi thở.

Cố Thậm Vi ôm thanh trường kiếm, lặng lẽ tựa vào một thân cây cao lớn, thẳng tắp.

Mấy ngày gần đây bận bịu đến mức không thở nổi, nàng vốn chẳng còn tâm trí nào để thưởng xuân, chẳng rõ từ khi nào cây kia đã xanh lá um tùm, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống, phản chiếu khiến bộ quan bào màu đỏ thẫm của nàng như in lên từng hoa văn tinh xảo.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng Hàn Thời Yến như có một bức họa, chưa kịp vẽ đã hiện hình.

Hắn chỉnh lại vạt áo, thong dong nhã nhặn tiến về phía cổng thành, ánh mắt dừng trên người Cố Thậm Vi đang đứng giữa bóng nắng đan xen.

“Cố thân sự, nàng có thể đến Khai Phong phủ đón đệ đệ nàng về nhà rồi.”

Hàn Thời Yến nhàn nhạt nói, bước tới đứng trước mặt Cố Thậm Vi.

Hắn nhìn nàng, chờ đợi dáng vẻ nàng ngẩng đầu hân hoan mừng rỡ. Nhưng đợi thật lâu, nữ tử từng vì một lời không hợp mà rút kiếm lại chỉ cúi đầu đứng yên, không hề nhúc nhích.

Hàn Thời Yến cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên áo quan màu đỏ thẫm của nàng, chẳng rõ từ lúc nào đã rơi xuống một giọt nước.

Hắn khẽ sững người, vươn tay, nhẹ nhàng đặt l*n đ*nh đầu nàng. Hàn Thời Yến muốn nói gì đó, nhưng cái miệng vừa rồi trên điện còn líu lo thao thao bất tuyệt lúc này lại như bị trúng độc, nghẹn lời không thốt nổi.

Tâm trí hắn phiêu dạt, chốc lát lại nghĩ đến dáng vẻ hai má phồng phồng của Cố Thậm Vi khi ăn điểm tâm, thoắt cái lại nhớ đến nàng rút kiếm tàn sát giữa bãi tha ma, máu me đầy mình, lạnh lùng quyết tuyệt…

Không biết qua bao lâu, Cố Thậm Vi mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đôi mắt nàng không hề đỏ, tựa như giọt lệ hắn thấy ban nãy chỉ là ảo ảnh trong lòng mà thôi.

“Hàn ngự sử, ngươi từ trong đó đi ra, có dọa chết mấy tên thư sinh tay trói gà không chặt không đấy?”

Hàn Thời Yến khựng lại, chỉ thấy Cố Thậm Vi đưa tay chỉ trán mình. Hắn lập tức giật mình nhảy lùi lại một bước, lúng túng móc từ trong lòng ra một chiếc khăn tay, cuống quýt lau loạn trên mặt.

Thật là mất mặt quá thể!

Hắn hấp tấp ra khỏi cung tìm nàng, định kể chuyện án gian lận khoa cử, lại quên khuấy mất phải lau máu trên mặt. Tuy nơi này không có gương, nhưng cũng có thể tưởng tượng được hiện tại mình thê thảm nhường nào!

Chắc còn đỏ hơn cả mặt Quan Công!

Hắn còn đang nghĩ vậy, lại thấy Cố Thậm Vi gỡ từ lưng ngựa đỏ thẫm xuống một túi nước, đổ ít nước lên khăn tay của mình rồi đưa cho Hàn Thời Yến.

“Lau đi! Hàn Diệt Môn, nếu còn dám nghênh ngang ngoài phố như thế, e là sau này phải đổi tên thành Hàn Huyết Tai quá!”

Hàn Thời Yến nghe ba chữ “Hàn Diệt Môn”, vừa định phản bác, thì bên cạnh Cố Thậm Vi đã khẽ khàng nói: “Cảm ơn ngươi!”

“Phải là ta cảm ơn nàng mới đúng.” Hàn Thời Yến nhận lấy khăn tay, lau vết máu trên mặt.

“Đây là thành quả ba năm vất vả truy tìm manh mối của nàng. Nàng đã dẹp được Đại phòng và Nhị phòng Cố gia, l*t tr*n bộ mặt giả nhân giả nghĩa của chúng, rồi lại cứu được Lý Đông Dương, tìm ra manh mối của Viễn Sơn đồ… Cũng là nhờ nàng ổn định được Phúc Thuận công chúa, khiến Cố gia không còn chỗ dựa nữa.”

“Nàng tùy tiện chọn một vị Ngự Sử bất kỳ trong Ngự Sử đài đứng ra vạch trần những chuyện này, cũng đủ khiến đám người Cố gia vĩnh viễn không có ngày trở mình. Là chính tay nàng báo thù cho phụ mẫu cùng tiểu đệ của mình, còn ta chẳng qua là nhặt được một phần công trạng cho Ngự Sử đài mà thôi.”

“Cố Thậm Vi, nếu muốn cảm ơn, thì hãy cảm ơn chính mình.”

Cố Thậm Vi nghe vậy, khẽ nghiêng đầu nhìn sang Hàn Thời Yến bên cạnh.

Tên thư sinh miệng lưỡi độc địa tay trói gà không chặt ấy, vào giây phút này bỗng nhiên thuận mắt hơn hẳn!

“Vết thương của nàng thế nào rồi?”

“Ngươi có chú ý tới Cố lão tặc không?”

Hai người đồng thanh lên tiếng, lập tức chấm dứt màn cảm ơn qua lại dài dòng vừa rồi.

Tuy hỏi không cùng một việc, nhưng cả hai đều bật cười, rồi sóng vai bước đi dọc theo đại lộ Chu Tước. Con ngựa đỏ thẫm chẳng cần ai dắt, tự mình lạch bạch chạy theo bên người Cố Thậm Vi, vừa đi vừa ngó nghiêng náo nhiệt xung quanh.

“Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng nhắc đến. Hôm qua Thập Lý đã giúp ta băng bó lại, vài hôm nữa sẽ khỏi hẳn.”

Hàn Thời Yến khẽ gật đầu, hạ giọng nói: “Đúng như chúng ta dự đoán, kẻ kia quả nhiên ở trong triều đình. Chỉ tiếc là, Cố Ngôn Chi quá mức cẩn trọng, dù đã đến lúc sinh tử tồn vong của Cố gia, ông ta vẫn không dám nhìn sang cầu cứu.”

“Xem ra kẻ đó không những quyền thế ngập trời, mà ra tay còn tàn nhẫn vô cùng, hoàn toàn trái ngược với tính tình của Quan gia.”

Quan gia tin vào phép vô vi mà trị, đi theo con đường trung dung, sở trường nhất là giảng hòa, gọi tên nhiều nhất là Giang Bá Dư, thích thú nhất là câu “nay không có việc, khởi tấu hồi triều”, mong mỏi nhất là phụ chết mẫu mất phi tần băng hà đại thần quy thiên, như vậy mới có cớ mà bãi triều, than khóc nghỉ ngơi…

Nuôi một con chó điên như Trương Xuân Đình trong tay, nhưng lệnh hạ xuống vẫn là ngăn chặn chứng cứ mà Tống Vũ từ Thương Lang Sơn đưa tới, sợ rằng rơi vào tay Ngự Sử đài sẽ khiến triều đình dậy sóng máu tanh.

Cố Ngôn Chi kính sợ người đó còn hơn cả kính sợ Quan gia.

Hàn Thời Yến nghĩ đến đây, đưa tay khẽ sờ vết thương trên trán mình, thở dài một hơi trong lòng.

Cố Thậm Vi cười khinh một tiếng: “Triều đình Đại Ung này có thể nuôi ra hạng người như vậy sao? Cùng lắm chỉ là con chó hoang rụt đuôi mà thôi. Có được bao nhiêu thần binh lợi khí, nắm bao nhiêu thuế ngân trong tay, nuôi cả một đám sát thủ thì đã sao?”

“Cuối cùng vẫn chỉ là con rùa rụt cổ, chẳng dám lộ mặt ra ngoài. Đến lúc này rồi vẫn phải học theo bộ dáng Quan gia ưa chuộng, đeo lên mặt nạ giả nhân giả nghĩa. Đúng là phế vật vô dụng!”

Hàn Thời Yến sững người, vội đưa mắt nhìn xung quanh, lo ngại có mật thám của Hoàng thành tư nghe lén.

Nhìn lại áo bào của Cố Thậm Vi mới sực nhớ, quỷ đại hung đứng đầu Hoàng Thành tư chẳng phải đang ở ngay bên cạnh đó sao? Chẳng trách chẳng ai dám bén mảng đến gần!

Cố Thậm Vi mắng xong, chợt dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía phủ Cố gia. Đứng từ nơi này đến một góc mái còn chẳng thấy đâu, nhưng nàng biết rõ, mục tiêu đầu tiên nàng đặt chân đến Biện Kinh đã được hoàn thành.

“Cố Ngôn Chi lúc này hẳn đã bị áp giải về Khai Phong phủ giam giữ. Quan gia đã lệnh cho Thái sư Giang Bá Dư và Khai Phong phủ doãn Vương Nhất Hòa cùng đảm nhận vụ án gian lận khoa cử lần này. Nàng có muốn vào ngục gặp ông ta một lần không?”

Cố Thậm Vi nhìn về phía vết thương trên trán Hàn Thời Yến, ánh mắt phức tạp: “Hàn ngự sử chẳng lẽ bị đập một phát vào đầu, rồi đập ra được năng lực đọc tâm thuật à?”

Hàn Thời Yến đỏ bừng vành tai, vừa định đáp lại, thì đã thấy Cố Thậm Vi tung người nhảy lên lưng ngựa, đưa tay kéo hắn lên theo, hai người lập tức phóng ngựa như bay về phía địa lao Khai Phong phủ.

Bình Luận (0)
Comment