Địa lao Khai Phong phủ chật ních người.
Địa bàn của Vương Nhất Hòa nay đã không còn là nơi ai cũng có thể dễ dàng bước vào, dựa vào nuôi gà chọi hay dắt chó đi dạo mà lăn lộn kiếm miếng ăn như thuở trước nữa.
Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến đã là gương mặt quen nơi đây, tên ngục tốt đeo chìa khóa bên hông vừa trông thấy hai người không hỏi han lấy một câu, lập tức đón tiếp họ xuống tầng dưới.
“Ngô thôi quan ra ngoài vẫn chưa về,” Tên ngục tốt quen đường quen nẻo đưa cho Hàn Thời Yến một chiếc đèn lồng, “Ngài ấy dặn rằng nếu hai vị đại nhân tới, thì bảo tiểu nhân chuyển lời: Sở Lương Thần và Trần Thần Cơ ngày mai sẽ bị đày ba ngàn dặm.”
“Nếu đại nhân có gì muốn căn dặn, xin cứ nói thẳng. Nếu người nhà có ý muốn tiễn đưa, giờ mão ba khắc có thể đợi ở Trường Đình.”
Ngục tốt vừa nói vừa châm thêm một chiếc đèn lồng, đưa cho Cố Thậm Vi. Gã rất gầy, thân hình linh hoạt, chỉ liếc qua đã biết là kẻ lanh lợi.
“Người Cố gia đều bị nhốt trong buồng giam tận cùng. Đại nhân cứ theo hành lang này mà đi thẳng vào. Hôm nay một hơi tống vào ngục quá nhiều người, ai nấy đều thần trí rối loạn, có kẻ như hóa điên. Lúc đại nhân rời đi, xin chớ đứng sát cửa ngục, kẻo bị đám người không có mắt đó đụng trúng.”
Cố Thậm Vi tiếp nhận ý tốt của hắn, khẽ gật đầu.
Càng đi sâu vào trong, mùi xú uế trong địa lao lại càng nồng nặc. Hơi ẩm nặng nề và mùi mốc tanh tựa như tràn ra từ bốn phương tám hướng, chui tọt vào từng sợi tóc.
“Cố Thậm Vi! Ngươi còn có phải là người không?! Ngươi cũng mang họ Cố, cớ sao lại phải ép Cố gia ta đến bước đường cùng! Trên đời này sao lại có nữ nhân độc ác như ngươi?!”
Cố Thậm Vi nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía trước, người vừa hét chính là Cố Thanh, con gái út chưa gả chồng của trưởng phòng.
Nàng ta bám sát song sắt, đôi mắt đỏ ngầu, giọng gào rú khiến người khác dựng tóc gáy. Nghe được tiếng nàng, những người Cố gia bị nhốt cùng đều lục tục kéo lại.
“Sao ngươi năm xưa không chết ở bãi tha ma luôn đi! Nếu ngươi không trở về Biện Kinh, ca ca ta vẫn là trạng nguyên lang, ta vẫn có thể mang theo sính lễ phong phú gả vào Bá tước phủ. Cố gia chúng ta vốn sống rất tốt, ngày một hưng vượng, nữ nhân tâm địa rắn rết như ngươi, sao lại quay về!”
“Tất cả đều do ngươi! Chính ngươi hại chúng ta! Dù ta có làm quỷ xuống địa ngục, cũng tuyệt đối không buông tha ngươi!”
Cố Thậm Vi nghe vậy, khẽ “chậc chậc” hai tiếng, cười nhạt: “Ngươi cứ yên tâm, quỷ cũng sợ người hung dữ. Dù ngươi có may mắn vượt núi đao biển lửa, thì vẫn không đánh lại ta đâu.”
Vừa nói, nàng vừa đưa tay ra, ngón tay lần lượt điểm đếm từng người trong ngục như đếm gà con… Đám người Cố gia trong ngục nhìn động tác của nàng mà máu nóng dồn lên mặt, ai nấy giận đến đỏ bừng mắt.
Cố Hoàn Anh của Tứ phòng thấy vậy, lập tức đẩy Cố Thanh ra, chỉ tay vào mũi Cố Thậm Vi mà mắng:
“Con tiện nhân kia! Phụ thân ngươi tự mình tạo phản, tự mình tìm chết, liên quan gì tới chúng ta? Đợi đến khi xuống hoàng tuyền, ta muốn xem Cố Hữu Niên hắn còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông Cố gia!”
Cố Thậm Vi lặng lẽ nhìn hắn, khẽ lắc đầu: “Tứ bá không phải vẫn nổi danh thiên hạ với chữ ‘nhã’ sao? Sao giờ ngay cả chó điên không não cũng được tính là ‘nhã’ rồi?”
Nàng nói xong, cúi đầu xoa xoa chuôi kiếm bên hông, giọng càng thêm lạnh lẽo: “Các ngươi đúng là nực cười vô cùng! Các ngươi phạm pháp, liên quan gì đến ta?”
“Là ta nắm tay Cố Ngọc Thành, ép hắn hạ độc mẫu thân và tiểu đệ ta sao? Là ta đè đầu Cố lão nhị, bắt ông ta gả nữ nhi làm âm hôn, mở sòng bạc ở Biện Hà làm chuyện trái pháp sao? Là ta sai Cố Hoàn Anh làm giả bức Viễn Sơn đồ, để Cố Quân An mua chức trạng nguyên à?”
“Lúc các ngươi nghe lời Cố Ngôn Chi, đem chính mình làm củi nhóm lửa, đem chính mình giết rồi bỏ vào nồi nấu để dâng lên làm trò vui cho Cố Quân An, thì đã nên nghĩ đến ngày hôm nay rồi!”
Cố Thậm Vi nói rồi, đưa mắt nhìn sang Cố lão nhị Cố Trường Canh: “Ngươi bán nữ nhi mình, thay Cố gia làm bao nhiêu chuyện giết người phóng hỏa, cuối cùng được cái gì? Chức quan nhỏ bé không ai để mắt, nhi tử vô dụng chẳng có tiếng tăm, ngày ngày ăn cám uống nước, không dám đụng vào một đồng bạc dơ!”
Cố Thậm Vi mỗi nói một câu, đôi mắt của Cố Trường Canh lại đỏ thêm một phần.
“Dù trong chiếc bánh tương lai mà Cố Ngôn Chi tô vẽ, ngươi cũng chỉ là kẻ dệt áo cưới cho Cố Quân An! Nếu không phải hắn gian lận trong khoa cử, thì giờ e là vẫn còn nằm dài trong viện Cố gia mà cười khà khà: ‘Lại đổ thêm một phòng rồi, phủ Công chúa có thể mở rộng thêm chút nữa rồi…’”
“Nói không chừng còn nhờ Lý Đông Dương đang trốn trong mật thất viết thêm một bức thư đoạn tuyệt nữa, chửi rủa Nhị phòng các ngươi tham lam vô độ, Cố Trường Canh ngươi đáng lẽ phải tuyệt hậu tuyệt tôn mới phải!”
Cố Thậm Vi nhìn bàn tay đang run rẩy của Cố Trường Canh, nhìn lửa giận sắp bùng nổ trong mắt ông ta, khẽ tặc lưỡi hai tiếng.
Nàng vươn tay ra, vẫy vẫy: “Thế này là không đúng rồi! Ngươi phải cười lên mới phải! Cố Quân An dẫm lên xác ngươi và con cái ngươi để thượng vị, chẳng phải ngươi nên mừng đến phát cuồng sao?”
“Đây chẳng phải là thời kỳ hoàng kim mà ngươi mơ tưởng ngày đêm của Cố gia sao? Tốt quá rồi! Tượng Phật lớn trong Ngũ Phúc tự nên để ngươi lên ngồi thế chỗ!”
Cố Trường Canh nghe vậy, thấy cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu nóng trào lên, phun ra khỏi miệng.
Nhi tử đần độn như khúc gỗ của ông ta vội vàng lao đến đỡ lấy, ôm chầm mà kêu to: “Phụ thân!”
Ánh mắt Cố Thậm Vi dần lạnh xuống: “Đừng tức giận! Không phải các ngươi luôn cho rằng Ngũ phòng chúng ta không biết đại cục, Cố Thậm Vi ta chết đi để hiển hiện nghĩa khí của gia tộc là điều đương nhiên sao? Sao đến lượt ngươi thì lại không cam tâm rồi?”
Cố Trường Canh lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía tận cùng đại lao.
Những ngày bị giam trong ngục, Cố Ngôn Chi căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện cứu ông ta, hoàn toàn không hề.
Khi phụ thân hắn vứt bỏ Ngũ đệ Cố Hữu Niên, lấy xác hắn làm mồi nhử giết Cố Thậm Vi, ông ta cho rằng hy sinh vì gia tộc là lẽ đương nhiên; khi vứt bỏ Cố Ngọc Thành để bảo toàn Cố Quân An, ông ta thấy đó là quyết sách sáng suốt nhất… Giờ đến lượt mình bị vứt bỏ, ông ta mới hiểu ai mới là kẻ thật sự lạnh lùng vô tình nhưng đã muộn rồi.
Nghĩ vậy, ông nhìn sang Cố Hoàn Anh vẫn còn đang bám chặt song sắt mà mắng chửi Cố Thậm Vi, giọng mỏi mệt: “Tứ đệ, đừng phí sức nữa… Chúng ta không còn cứu được nữa rồi… Phụ thân xưa nay chưa từng có ý định giữ lại những nhi tử mà ông ta cho là vô dụng như chúng ta…”
Cố Hoàn Anh nghe vậy, lập tức như phát điên, ôm đầu gào lên, quay phắt lại, chỉ tay vào mặt Cố Trường Canh mắng lớn:
“Ai là phế vật? Ai mới là phế vật?! Đại ca, Tam ca, còn cả ngươi nữa, đều là phế vật! Ta thư họa song tuyệt, là văn sĩ nho nhã tiền đồ rạng rỡ, ta không phải phế vật! Chính các ngươi mới là phế vật!”
“Ha ha ha! Cố gia trừ ta ra thì toàn là phế vật! Vô dụng nhất là cái thằng Cố Quân An! Mẹ nó, trạng nguyên cái rắm! Lão tử liều cả đầu mình đi đổi đề thi cho nó, mẹ nó còn phải nhờ người khác viết bài hộ!”
“Cái thằng khốn nạn ấy thường ngày rốt cuộc lấy cái gì ra để dám lên mặt trước mặt chúng ta, vênh váo như thể thiên hạ trong tay nó?!”
Cố Hoàn Anh vừa nói, vừa phát điên mà túm lấy tóc mình, gục phịch xuống đất.
“Mẹ nó, phế vật chính là ta! Nếu ta không phải phế vật, sao trước đây không nhìn ra cái thằng Cố Quân An đó là hạng chẳng ra gì, nâng thế nào cũng không nổi?!”
Cố Thậm Vi lạnh lùng nhìn cảnh hỗn loạn như nồi cháo trong nhà lao, ánh mắt nàng đảo một vòng, nhìn kỹ từng người một bên trong.
Ba năm trước, tại bãi tha ma, chính những kẻ được gọi là bậc trưởng bối của Cố gia này cũng từng đứng trên cao, cúi đầu nhìn nàng nằm trong vũng máu mà mắng chửi nàng và phụ thân.
Nàng vẫn còn nhớ rõ ràng, những kẻ được gọi là tổ phụ, thúc bá ngày thường tỏ ra hiền hòa ấy, trong nháy mắt hóa thành một đám hổ báo lang sói.
Nàng nhẫn nhục suốt ba năm, rốt cuộc cũng đợi được ngày hôm nay.