Cố Thậm Vi lưu luyến liếc nhìn con gà nướng đất sét thêm một lần, ôm quyền với Hàn Thời Yến: “Hôm nay đa tạ, ta phải về Hoàng Thành tư báo lại với Trương đại nhân. Chờ mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ mời ngươi đến Phàn lâu ăn một bữa thật lớn.”
Hàn Thời Yến khẽ gật đầu, Phàn lâu hắn đã đến không biết bao nhiêu lần, sớm chẳng còn mong chờ gì. Thế nhưng nghe Cố Thậm Vi nói vậy, mấy món ăn từng ăn đến phát ngán kia bỗng chốc như trở nên thơm ngon vô cùng.
Hoa đào nở rồi, cũng là lúc ăn cá quế… còn cả gà nướng đất sét nữa, đầu bếp Phàn lâu làm chắc chắn ngon hơn tay nghề dở dở ương ương của Trường Quan nhiều…
Cho đến khi bóng dáng Cố Thậm Vi và Kinh Lệ nhỏ dần, hóa thành hai chấm đen mờ mịt, Hàn Thời Yến vẫn chưa từ thực đơn tưởng tượng kia mà tỉnh hồn lại.
“Công tử, mắt ngài sắp bay theo người ta đến tận Hoàng Thành tư rồi đó! Hôm nay ta với ngài định ấp trứng luôn trên núi mộ này sao?”
Lời sét đánh ngang tai của Trường Quan khiến Hàn Thời Yến bừng tỉnh, lạnh lùng lườm hắn một cái: “Ấp trứng cái đầu ngươi! Mau kiểm tra kỹ lại, xác nhận đống lửa đã tắt hẳn. Dăm ba ngày nay chưa có mưa, nơi này rừng núi rậm rạp, nếu cháy rừng thì chính là tội lớn đấy!”
Trường Quan rùng mình một cái, vội vàng cúi người, cẩn thận hất đống tro, xác nhận không còn tàn lửa, lại xúc thêm đất lấp kín, xử lý gọn gàng chu toàn.
Miệng thì vẫn nhịn không được mà lầm bầm: “Nếu không phải ấp trứng, sao một bước cũng không chịu rời? Cố thân sự đã về thành, chẳng phải chúng ta cũng nên quay về sao? Công tử mà mời nàng cùng lên xe, cùng ăn gà nướng đất sét, cùng về thành, chẳng phải vẹn cả đôi đường? Dù sao cũng còn hơn đứng đây hoá đá như hòn vọng phu!”
Hàn Thời Yến lập tức đỏ tai, giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi lại nói bậy cái gì nữa đấy? Ta và Cố thân sự là đồng liêu, cùng nhau phá án làm việc. Ngươi mà còn dùng ánh mắt nhìn nữ tử khuê các để đánh giá nàng, lại ăn nói tùy tiện về chuyện cưới hỏi linh tinh, trong mắt ta chính là bất kính với nàng. Nếu mẫu thân có hỏi, ngươi cứ đem lời ta vừa nói mà thuật lại y nguyên.”
Trường Quan thấy Hàn Thời Yến thực sự nổi giận, sợ tới mức ôm con gà nướng đất sét mà lật đật chạy theo sau: “Công tử, là ta sai rồi, sau này ta không nói nữa. Chỉ là… ta thấy công tử mỗi lần nhìn Cố thân sự là mặt đỏ tai hồng, còn chủ động diệt luôn cả gia tộc người ta, ta mới tưởng là ngài… ngài… đưa sính lễ sớm…”
“Trường Quan ta nào dám coi thường Cố thân sự, nàng là nữ nhi của Cố ngự đới đấy! Với người luyện võ bọn ta mà nói, nàng chính là tồn tại siêu thần. Nếu không phải ta đã thề trung thành với công tử, thì đừng nói không lấy tiền, có khi còn phải bỏ tiền để được bái dưới trướng nàng ấy!”
Hắn chẳng khác nào tiểu mầm đậu vừa ra đời gặp được Minh Chủ võ lâm! Chẳng qua đã đem hết trung thành trao cho Hàn Thời Yến rồi, nên mới cắn răng không ôm cái đùi vàng kia!
“Ta là kẻ chỉ biết đánh nhau mà không có đầu óc, sao dám coi thường một người vừa có đầu óc lại có thể đánh hơn cả ta! Công tử ơi…” Trường Quan lắp bắp đến gần như muốn khóc, dù Hàn Thời Yến mồm miệng độc, châm chọc đâm người vừa nhanh vừa chuẩn, nhưng trước nay hắn luôn giữ phong thái đĩnh đạc trầm ổn đặc trưng của Hàn gia, là kiểu người rất hiếm khi tức giận.
Trường Quan vừa nói vừa rón rén liếc nhìn Hàn Thời Yến, thấy sắc mặt hắn thay đổi thất thường, giống như trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã nghĩ thông được hàng vạn điều.
“Ta… thường xuyên đỏ mặt trước mặt Cố Thậm Vi sao?” Giọng Hàn Thời Yến trầm trầm.
Trường Quan bị hỏi đến run người, do dự một thoáng, rồi gật đầu thật mạnh.
Hàn Thời Yến không nói thêm gì nữa, ánh mắt dần dần trở nên xa xăm, mãi một lúc sau mới khẽ nói: “Lên xe đi, về Ngự Sử đài.”
Tạm gác lại chuyện của Hàn Thời Yến, Cố Thậm Vi bên này thì đang run rẩy lo lắng mình sắp bị mắng.
Nàng khẽ phủi tay áo, xác nhận trong túi tay áo không còn vật gì có thể lọt vào mắt xanh của Trương Xuân Đình, rồi hít sâu một hơi, quyết tâm bước vào trong.
Căn phòng này dường như lúc nào cũng như cũ, vĩnh viễn không thay đổi, giống như con người Trương Xuân Đình, luôn ngồi nguyên trên chiếc ghế kia, trước án chất đống công vụ không bao giờ xử lý hết, trên mặt là vẻ khó dò như giếng sâu.
Nghe thấy tiếng bước chân của Cố Thậm Vi, hắn không ngẩng đầu cũng không dừng bút.
Mãi đến khi viết xong một phần hồ sơ, hắn mới đặt bút xuống cạnh nghiên, ngẩng đầu nhìn nàng: “Trông ngươi như có tật giật mình, sau lưng có phải vừa chửi ta không?”
Cố Thậm Vi vội vàng hành lễ: “Thuộc hạ không dám. Không biết đại nhân gọi gấp thuộc hạ đến là vì…”
Trương Xuân Đình ngắt lời nàng: “Ngươi về chuẩn bị một chút, ba ngày sau đi theo sứ thần tới Bắc Quan đàm hòa. Nhiệm vụ có ba: Thứ nhất, đảm bảo sứ thần còn sống trở về; thứ hai, xem trong đoàn hòa đàm có ai thông đồng với địch quốc; điểm thứ ba là quan trọng nhất.”
“Ta muốn ngươi đến Bắc Triều trộm một vật. Vật đó cất trong một hộp cơ quan sơn mài bằng gỗ tử đàn. Thám tử của ta đã xác định vị trí món đồ. Ngày khởi hành, Trường Mệnh sẽ mang bản đồ đến gặp ngươi.”
“Hai người các ngươi sau khi lấy được đồ, nhất định không được tự tiện mở ra. Ngươi tiếp tục hộ tống sứ thần, còn Trường Mệnh thì mang theo vật ấy tức tốc trở về Biện Kinh. Nếu đến lúc vạn bất đắc dĩ phải chọn một trong hai… thì hãy chọn đưa vật ấy về.”
Cố Thậm Vi khựng lại.
Nàng cúi mắt, lén liếc nhìn Trương Xuân Đình. Sáng nay nàng và Hàn Thời Yến vừa khui ra vụ gian lận khoa cử, Cố gia vừa mới sụp đổ, bước tiếp theo lẽ ra nàng sẽ điều tra sâu hơn, vạch mặt kẻ chủ mưu đứng sau. Vậy mà đúng lúc then chốt thế này, Trương Xuân Đình lại muốn điều nàng rời khỏi Biện Kinh?
Thấy nàng không nói gì, Trương Xuân Đình cau mày: “Sao? Có dị nghị gì? Nếu ta nhớ không lầm, ta đã sớm báo với ngươi là sẽ sắp xếp cho ngươi rời khỏi Biện Kinh.”
Cố Thậm Vi sực tỉnh, lắc đầu: “Thuộc hạ tuân mệnh. Chỉ là hôm qua bị tập kích, trên người vẫn còn vết thương, không biết…”
Trương Xuân Đình trừng mắt khinh thường liếc nàng một cái: “Hôm ở bãi tha ma, ngươi bị đâm cho máu me be bét còn chưa chết, giờ thì nhảy nhót như chim, có khi sắp nhảy thủng cả triều Đại Ung đến nơi, lại còn nói mình bị thương?”
Nói đến đây, ánh mắt hắn sâu thêm mấy phần: “Ngươi đúng là có chút bản lĩnh, có thể khiến Hàn Thời Yến làm súng cho ngươi sai khiến.”
“Nhưng ta nhắc nhở ngươi một câu: họ Hàn kia là kẻ máu lạnh vô tình. Hoàng Thành tư chúng ta đi trên lưỡi dao, làm toàn những chuyện trái với cái gọi là ‘chính nghĩa’ trong lòng hắn. Hôm nay hắn có thể giúp ngươi lật đổ Cố gia, nhưng mai sau nếu ngươi làm điều gì trái với chuẩn mực hắn đề ra, kẻ đầu tiên quay súng chĩa vào ngươi chắc chắn sẽ là hắn.”
“Đến lúc đó mà chết trong tay hắn thì mất mặt Hoàng Thành tư. Đừng nói là bãi tha ma, dù có người chôn ngươi rồi, ta cũng sẽ đào xác lên nghiền nát tro cốt.”
Lời vừa dứt, ánh mắt hắn sắc lạnh như dao, lạnh lẽo kề ngay cổ họng người khác.
Cố Thậm Vi không né tránh, mà thẳng thắn đối diện ánh mắt kia: “Thuộc hạ có điều chưa rõ. Đại nhân phái thuộc hạ đến Bắc Quan vào đúng lúc này… có phải là có người không muốn thuộc hạ tiếp tục điều tra?”
Trương Xuân Đình liếc nàng một cái, lạnh nhạt không đáp.
Từ vẻ mặt hắn, vẫn không thể đọc ra điều gì.
Nhưng hắn không nói tức là ngầm thừa nhận. Quả thật có người không muốn nàng tiếp tục điều tra. Người đó là ai?
Cố Thậm Vi còn đang suy nghĩ, thì chợt nghe Trương Xuân Đình nói: “Ngươi còn nhớ con chim kia không? Con bị ta bẻ gãy cổ vì hót quá nhiều ấy. Quan gia cũng không thích những kẻ lắm lời.”