Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 183

Trương Xuân Đình rõ ràng không muốn nói nhiều, chỉ điểm đến đó liền ngừng, Cố Thậm Vi hiểu ý nên cũng không truy hỏi thêm.

Chẳng trách Ngụy Trường Mệnh lắm mồm đến mức khiến người ta phát bực, còn nàng thì chuyện nhiều náo loạn khiến cả Biện Kinh rung trời chuyển đất, nên mới bị “phái đi biên quan” cả đôi.

Chỉ có điều, đây là ý của Quan gia, hay có kẻ nào không nhịn nổi nữa đã dâng sớ khuyên can?

Cố Thậm Vi nghĩ đến đây, trong lòng lại thấy gấp gáp, chỉ còn ba ngày thôi!

Đôi mắt nàng khẽ đảo, bước lên vài bước tới gần bên Trương Xuân Đình, hạ giọng nói: “Đại nhân, đêm qua thuộc hạ bị tập kích. Kẻ ra tay rất có khả năng là nội gián trong Hoàng Thành tư. Hắn đeo mặt nạ chim sẻ, từng giao thủ với Ngụy Trường Mệnh.”

“Người này võ nghệ cao cường, sử dụng một loại song kiếm, trong kiếm lớn giấu một thanh kiếm mảnh. Võ công chỉ kém thuộc hạ chút ít, nhưng thương thế của hắn nặng hơn, e rằng vài ngày không thể lành lại.”

Trương Xuân Đình vốn đang nắm bút, lúc này lại buông xuống.

Hắn nheo mắt nhìn Cố Thậm Vi, ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, mãi một lúc sau mới mở miệng: “Ngươi muốn toàn bộ người trong Hoàng Thành tư c** tr*n nhảy múa trước mặt ngươi, hay là bảo ta tổ chức đại hội vật tay?”

Mắt Cố Thậm Vi sáng rực lên: “Cả hai đều được!”

Trương Xuân Đình liếc nàng một cái: “Không được.”

“Trong mắt triều đình, trừ Quan gia ra, những kẻ còn lại đều coi Hoàng Thành tư như kẻ thù. Nếu không có lệnh Quan gia, Hoàng Thành tư phải là nấm mồ dưới bóng tối, không được phát ra một tiếng động. Mỗi người trong Hoàng Thành tư, đều phải là người chết còn sống.”

Nói đến đây, Trương Xuân Đình phẩy tay với nàng: “Chuyện nội gián, Lý Tam Tư tự có sắp xếp. Ngươi chỉ cần yên tâm chuẩn bị xuất phát đến Bắc Quan là được.”

“Cố Thậm Vi, đừng để ta phải nhắc lại. Ta chiêu mộ ngươi vào Hoàng Thành tư không phải để ngươi đến Biện Kinh báo thù, mà là để làm việc cho ta. Trong Hoàng Thành tư, không có kẻ ăn không ngồi rồi, đừng gây thêm phiền phức cho ta.”

Cố Thậm Vi ôm quyền, đáp: “Tuân mệnh!”

Nàng nói rồi, liếc nhìn bức bình phong trong thư phòng một cái, chậm rãi lui ra ngoài.

Nàng vừa đi khỏi, phía sau bình phong lập tức có người bước ra. Hắn nhìn theo hướng cửa, rồi quay lại nhìn Trương Xuân Đình: “Đại nhân, vì sao lại đối xử khác biệt với Cố Thậm Vi như thế? Nàng ta sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho ngài. Quan gia cũng đã bắt đầu bất mãn rồi.”

Trương Xuân Đình vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt, cầm bút tiếp tục viết công vụ.

“Ngươi không hiểu, ta giữ nàng là có dụng ý. Cho dù không có Cố Thậm Vi, Quan gia sớm muộn gì cũng bất mãn với ta. Dù sao, người giết nhi tử của ông ta chính là ta.”

Cả Biện Kinh ai mà chẳng biết, Trương Xuân Đình từng chém chết Thái tử phế truất ngay tại Ngọc Đài, máu trên bậc thềm bị mưa cuốn ròng rã ba ngày ba đêm vẫn chưa rửa sạch.

“Không thể vì mình tàn nhẫn, liền đổ lỗi cho thanh đao là hung khí.”

Lý Tam Tư nhìn đôi tay của Trương Xuân Đình, lại nghĩ đến danh tiếng sát thần của Cố Thậm Vi bên ngoài, dường như đã hiểu ra đôi chút.

Người ta không dám đối diện sự thật rằng một Cố Thậm Vi mười ba tuổi lại có thể đồ sát máu chảy thành sông ở bãi tha ma, nên mới đổ lỗi cho thanh kiếm kia là hung vật số một thiên hạ.

“Đại nhân… hay là chúng ta rời khỏi Biện Kinh đi. Cùng Trường Mệnh nữa, chúng ta… vẫn có thể như ngày xưa…”

Trương Xuân Đình đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cây lê trong sân vẫn chưa trổ hoa, không thấy được màu trắng thuần khiết của quê nhà. Hắn khẽ lắc đầu, giọng nói kiên quyết: “Ngày xưa là ngày xưa, bởi vì… mãi mãi không quay lại được nữa. Lấy gương soi cái mặt hung dữ của ngươi đi, ngươi nói mấy lời lải nhải ướt át đó, chẳng khác gì kể chuyện ma giữa đêm khuya.”

Nghe thấy Trương Xuân Đình chê bai, khoé miệng Lý Tam Tư giật giật.

Hắn vừa định rời đi, lại nghe Trương Xuân Đình lên tiếng: “Thời gian tới sẽ rất rối loạn, đêm đến chớ có ngủ say như chết, kẻo bị người ta cắt đầu còn không hay. Trời ở Biện Kinh sắp thay đổi rồi… Con mồi vừa ra, cũng là lúc bầy linh cẩu chúng ta xuất hiện.”

Trong lòng Lý Tam Tư trầm xuống.

Bất giác, hắn lại cảm thấy may mắn vì lúc này Ngụy Trường Mệnh sắp bị điều khỏi Biện Kinh.

Tuy đại nhân nói chuyện nhẹ nhàng, như thể đã nắm chắc phần thắng, nhưng bọn họ đã trải qua vô số trận mưa máu gió tanh, chưa có lần nào không cận kề cái chết. Lần này cũng vậy, hắn sẽ lại dùng mạng của mình để bảo vệ người đó, như mọi lần trước kia.

Đợi Lý Tam Tư rời đi, căn phòng liền rơi vào tĩnh mịch hoàn toàn.

Khi cửa sổ đã đóng, hương trầm trong lò dường như bỗng đậm đặc hơn hẳn. 

Trương Xuân Đình lặng lẽ ngồi một lúc, rồi đứng dậy bước đến giá bày đồ bên cạnh, ôm lấy một chiếc bình hoa lớn, thò tay vào bên trong mò mẫm rồi lôi ra một chiếc mặt nạ còn nguyên vẹn, hoa văn trên mặt nạ kỳ dị vô cùng, nhìn thôi đã cảm thấy lạnh sống lưng. 

Nếu Cố Thậm Vi có mặt ở đây, nhất định sẽ kinh hô thành tiếng, bởi hoa văn ấy chính là hình chim sử mà họ đang truy lùng bấy lâu.

Chiếc mặt nạ này đã có tuổi đời nhiều năm, trên mặt phủ đầy dấu vết của thời gian.

Trương Xuân Đình ngắm nghía hồi lâu, rồi lại nhét nó vào trong bình, đặt trở lại giá.

“Đại nhân, bên này!”

Cố Thậm Vi vừa từ chỗ Trương Xuân Đình đi ra đã nghe thấy tiếng gọi của Kinh Lệ. Nàng nhìn sang, thấy tên ngốc kia đang co ro núp dưới chân tường, dáng vẻ gian xảo như chuột, ai đi ngang cũng nghĩ thầm hôm nay đầu óc hắn có vấn đề.

Nàng âm thầm bĩu môi, nhưng vẫn bước đến gần hắn: “Thế nào rồi?”

Kinh Lệ nghe vậy, lắc đầu: “Trước kia không chú ý thì không cảm thấy gì, nhưng giờ cố ý đi ngửi, ta lại phát hiện gần đây người bị thương trong Hoàng Thành tư hình như tăng lên rõ rệt. Ta có đi hỏi thăm vài huynh đệ cũ.”

“Họ nói dạo này nhiệm vụ ngày càng dày đặc, Trương đại nhân sai khiến họ còn dữ hơn sai trâu kéo cối. So ra, đội của chúng ta lại quá rảnh rỗi.”

Cố Thậm Vi trầm ngâm lắng nghe: “Có ai trong số bọn họ trùng khớp về mặt thời gian không?”

Kinh Lệ lại lắc đầu: “Các bộ trong Hoàng Thành tư không can thiệp lẫn nhau, nhiều vị chỉ huy đại nhân ta còn chưa từng gặp. Huống chi chuyện xảy ra vào ban đêm, nửa đêm canh ba ai cũng khó có chứng cứ vắng mặt.”

Nói đến đây, hắn có phần ỉu xìu: “E là lần này phụ lòng đại nhân giao phó rồi.”

Cố Thậm Vi khẽ lắc đầu: “Không liên quan gì đến ngươi. Ta đến Hoàng Thành tư đã lâu, cũng nên đi làm quen đồng liêu một phen.”

Nàng đến Hoàng Thành tư từ lâu, ban đầu là vụ án liên miên, sau đó lại một lòng nhằm vào Cố gia, thành ra vẫn chưa chính thức tiếp xúc các đồng liêu khác. Mà với chức thấp như Kinh Lệ, lại thêm cái mũi thính lừng danh trong Hoàng Thành tư, ai nhìn thấy hắn cũng cảnh giác, tránh xa còn không kịp.

Chức thấp thì cũng đâu thể ép cấp trên giơ tay lên cho ngửi thử mùi.

Kinh Lệ nghe vậy, cảm động đến mức mặt mày rưng rưng, đại nhân nhà hắn sao mà vừa giỏi giang vừa tốt bụng thế cơ chứ!

Hắn hít hít mũi, đột nhiên vỗ đùi hô lớn: “Đại nhân, ta suýt thì quên mất! Trong Hoàng Thành tư có nhà ăn lớn, mà các chỉ huy đều có bếp riêng. Giờ đúng lúc ăn trưa, đại nhân đi dùng bữa, không chừng sẽ gặp được vài người đấy!”

Bình Luận (0)
Comment