“Cái chức Lục sự tham quân này một mình làm mấy việc liền, triều đình không biết có phát cho mấy phần bổng lộc không nữa?”
Cố Thậm Vi tặc lưỡi than, quan viên của Đại Ung đúng là còn nhiều hơn cả lông trên đầu khỉ! Tên gọi của bọn họ thì lại na ná như nhau, chỉ tính riêng trong châu quan, tham quân đã có nào là Lục sự tham quân, Tư lý tham quân, Tư pháp tham quân, Tư hộ tham quân…
Mới nghe qua, cứ tưởng đang nghe mấy cái tên kiểu Chiêu Đệ, Phán Đệ, Niệm Đệ, Lai Đệ gì đấy… chẳng hiểu nổi đâu vào đâu.
Nàng vào Hoàng Thành tư chưa lâu, chỉ biết Lục sự tham quân cũng xử lý án vụ, nhưng lại không biết hắn còn kiêm luôn cả việc quản hộ tịch và thuế má.
Hàn Thời Yến lắc đầu, “Bổng lộc thì không nhiều, nhưng quyền trách lại khá nặng.”
“Dựa theo lời Sở Lương Thần, khi thuế ngân chìm xuống đáy sông thì đã bị người khác tráo đổi thành đá tảng rồi. Điều đó chỉ có thể chứng minh một điều: trước khi chìm, thuế ngân đã bị tráo đổi từ trước.”
Sau khi con thuyền lớn chìm xuống sông, Sở Lương Thần là kẻ chuyên vớt xác nổi tiếng trong vùng, lập tức được điều đến lặn xuống.
Khi đó hắn tận mắt trông thấy niêm phong trên các rương hòm bung ra, từ bên trong lăn ra toàn đá tảng.
“Trước khi thuế ngân được đưa lên thuyền, theo lý thì phải do phán quan lúc bấy giờ là Lý Kinh Triết và Giang Tuần cùng nhau kiểm tra và niêm phong. Nếu Giang Tuần có vấn đề, lạm dụng chức vụ để trộm ngân, ngay từ đầu đã bỏ đá vào trong rương thì cũng có thể giải thích được.”
“Còn sau khi vụ việc xảy ra, người đi điều tra thuế ngân mất tích là ai? Là tri châu Tô Châu khi đó, Mạnh Bách Tuế cùng Giang Tuần.”
Lời tuy là như vậy, nhưng Cố Thậm Vi lại hiểu rất rõ ý của Hàn Thời Yến.
Giống như vụ án giao cho Hoàng Thành tư, nhưng người thực sự điều tra không phải là Trương Xuân Đình mà là nàng. Tri châu Tô Châu khi ấy chủ yếu là chỉ huy, người trực tiếp xông pha, dò xét từng manh mối, điều tra việc mất tích, tám chín phần mười vẫn là Giang Tuần.
“Tay trái điều tra tay phải, đúng là cao tay thật đấy! Nhưng giỏi nhất vẫn là kẻ đứng sau màn kia, chỉ cần một thỏi vàng mà đã có thể dàn xếp được với Giang Tuần? Hay là trong phần thù lao ấy còn bao gồm cả bức họa Quán Ưng?”
Cố Thậm Vi vừa nói, nét mặt đầy mỉa mai.
Nếu không có Sở Lương Thần bất ngờ xuất hiện, vụ án thuế ngân này căn bản đã chẳng được coi là vụ án, mà là tai nạn được khép lại từ lâu rồi.
“Bao nhiêu năm trôi qua, Giang Tuần cũng không được thăng chức, đủ thấy hắn vốn chẳng màng chuyện thăng quan. Vàng bạc cũng không nhiều, vậy thì chắc chắn chẳng phải vì muốn phát tài… Lẽ nào Giang Tuần là Bồ Tát chuyển thế, dám mạo hiểm bị tru di cả nhà để trộm thuế ngân, rốt cuộc là vì cái gì?”
“Chẳng lẽ chỉ vì mặt của kẻ đứng sau kia to chắc? Tranh của Âu Tùng đúng là đáng giá ngàn vàng, nhưng nguyên nhân là vì nó là vật được Quan gia yêu thích.”
Thế mà Giang Tuần lại cam tâm cất bức tranh ấy trong phòng tối cho bụi bặm phủ kín, cũng không mang ra dâng tặng Quan gia để cầu vinh hoa phú quý.
Thứ này nếu không dùng để xu nịnh thì chẳng khác nào giấy lộn.
Hàn Thời Yến khẽ nhíu mày, đối với lời của Cố Thậm Vi rất đồng tình. Giang Tuần rốt cuộc là vì cái gì?
“Không cầu thăng quan, không cầu phát tài, vậy thì chỉ còn lại nhân tình thôi.” Hàn Thời Yến nói, giọng trầm xuống, “Giờ Giang Tuần đã chết, không thể đối chất. Chúng ta chỉ còn mười ngày, muốn đến Tô Châu điều tra đâu phải chuyện dễ dàng. Chút nữa ta sẽ sắp xếp để Trường Quan lại xuống Giang Nam.”
Cố Thậm Vi khẽ gật đầu, “Thời điểm Giang Tuần chết đúng là quá trùng hợp.”
“Ngươi xem mà xem, mọi chuyện xảy ra cứ như đã sắp đặt sẵn. Sau vụ án Phi Tước, phát hiện ra có một thế lực khác nhúng tay vào, chúng ta âm thầm điều tra rồi lần ra vụ án thuế ngân, lại truy được tới Giang Tuần… rồi mới cử Mã Hồng Anh đến Tô Châu.”
“Thế lực kia đã biết tới sự tồn tại của Tề Vương, thì cái kẻ còn ẩn sâu hơn ấy chẳng lẽ lại không biết Tề Vương là một tên ngốc à?”
“Mã Hồng Anh vừa hành động, bên kia lập tức nhận được tin, rồi ra tay g**t ch*t Giang Tuần. Dù Hồng Anh nói Giang Tuần chết không có điểm nào khả nghi, là vì bệnh nặng mà mất… Nhưng sao lại chết không sớm không muộn, cứ phải đúng lúc Hồng Anh đến thì mới chết?”
Chưa nói đến chuyện Mã Hồng Anh vốn không phải là ngỗ tác, cho dù nàng thực sự là ngỗ tác đi chăng nữa, thì tự dưng có một người xa lạ xuất hiện ở linh đường, người nhà của Giang Tuần cũng chẳng thể nào dễ dàng để nàng lật tới lật lui, kiểm tra thi thể ông ta một lượt.
Lùi lại một vạn bước mà nói, muốn g**t ch*t một người đâu nhất thiết phải cứa cổ hay hạ độc.
Tề Vương khi rơi vào đường cùng, chẳng phải cũng bị người ta sắp xếp cho tự treo cổ đó sao?
Nếu như Giang Tuần vì nhân tình mà nhắm mắt làm ngơ, tráo đổi thuế ngân, thì vì nhân tình mà sớm kết thúc mạng sống đã chẳng còn bao nhiêu vì bệnh tật của mình, chẳng phải cũng là chuyện dễ như trở bàn tay?
Hàn Thời Yến vô cùng đồng tình, hắn và Cố Thậm Vi như thể dùng chung một cái đầu, luôn luôn nghĩ đến cùng một chỗ.
Hắn vừa nghĩ vừa viết xuống bên dưới mấy chữ “Vương ngự sử”, “Quan gia”, “Hàn gia” đã được ghi từ trước, thêm vài cái tên mới: vụ án thuế ngân: Giang Tuần, Lý Kinh Triết.
Tay hắn khựng lại một chút giữa không trung, rồi lại viết thêm một cái tên nữa: “Đào Nhiên”.
Cố Thậm Vi hiếu kỳ, nghiêng đầu hỏi: “Đào Nhiên là ai vậy?”
Từ sau vụ án của Sở Lương Thần, Hàn Thời Yến đã đi tra lại những người từng liên quan đến vụ án thuế ngân. Ngự Sử đài giám sát văn võ bá quan, hắn có thể nói là thuộc nằm lòng các quan viên trong triều, từng người một đều rõ như lòng bàn tay.
“Giang Tuần có thể mở đường, nhưng hắn chỉ có một mình, dù thế nào cũng không thể nào vừa dọn sạch thuế ngân vừa thay được cả số thỏi vàng trong đó bằng đá tảng. Một rương vàng và một rương đá, đâu thể nào giống nhau về trọng lượng, âm thanh khi di chuyển cũng không giống.”
“Người ngoài có thể không phân biệt được, nhưng đám áp tải thuế ngân chẳng lẽ lại không thấy điều gì bất thường sao?”
“Cho nên muốn qua mặt thiên hạ, chỉ dựa vào Giang Tuần và Lý Kinh Triết, hai người kiểm tra niêm phong thì không đủ. Còn cần phải mua chuộc được người áp tải nữa. Năm đó người áp tải thuế ngân chính là Đào Nhiên. Đào Nhiên năm đó vì áp tải sơ suất mà bị giáng chức, nhưng mấy năm nay lại như diều gặp gió… vẫn đang nhảy nhót ngay dưới mí mắt chúng ta.”
Hàn Thời Yến không giấu diếm gì: “Hiện tại hắn giống như Viên Hoặc vừa chết không lâu, đều là Phó đô kiểm điểm của Điện Tiền tư, có thể nói là một bước lên mây.”
Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ nặng nề. Dù họ đã biết kẻ đứng sau màn là người có địa vị cao, nhưng xem ra quyền lực thực tế trong tay hắn, e rằng còn vượt xa cả Tề Vương.
“Xem thử người dưới trướng Tề Vương mà xem, kiểu người như Cố lão tặc cũng trở thành cánh tay đắc lực của y. Ngay cả thích khách Cấp Thiên, cũng chỉ làm đến chức Chỉ huy sứ trong Hoàng Thành tư. Loại quan chức mà ta mới vào đây đã ngồi được, hắn lại phải bày mưu tính kế nhiều năm mới có thể đặt người vào.”
“Bảo ai nghe xong mà không nói hắn nghèo hèn chứ…”
Hàn Thời Yến cứng họng, quả thật, chẳng phải là nghèo hèn sao.
“Thế còn tên Lý Kinh Triết kia giờ thế nào rồi?” Cố Thậm Vi đưa tay chỉ vào cái tên trên giấy.
Hàn Thời Yến lắc đầu, “Lý Kinh Triết vì tham ô, năm ngoái đã bị sư phụ ta Quan ngự sử dâng sớ hặc tội, cuối cùng chết trên đường bị lưu đày.”
Cố Thậm Vi khẽ nhíu mày: “Hạ huyện lệnh thì chớ, Lý Kinh Triết cũng thế, đều ở tận Tô Châu, Quan ngự sử sao lại hặc tội được họ?”
Cả hai người này, đều có liên quan tới kẻ đứng sau màn.
Nàng nói xong, không đợi Hàn Thời Yến đáp, lại nhớ đến ở chỗ Liễu Dương nhìn thấy hắn sắp xếp cho những người cáo trạng, chợt tỉnh ngộ: “Cho nên là Quan ngự sử nhận được đơn kiện từ Tô Châu.”
Hàn Thời Yến gật đầu: “Không sai, ta tính qua thời gian, Lý Kinh Triết chết trên đường lưu đày, còn sớm hơn Giang Tuần một chút.”