Lúc ấy, trong lòng Cố Thậm Vi đang suy nghĩ, liền nghiêng người về phía Hàn Thời Yến, nàng cầm bút, viết ngay giữa tờ giấy một chữ to: “Tiền”.
“Hạ tri huyện bị vạch tội là do tham ô tiền lương, án thuế ngân khiến thất lạc một lượng lớn kim ngân, còn Hồng thị ở Thương Lãng Sơn bị diệt môn cả nhà lại là thương hộ buôn bán lương thực lớn nhất Giang Nam.”
“Chuỗi sự việc này nối tiếp nhau, xoay quanh cái gì? Tiền và lương thực.”
Cố Thậm Vi vừa nói vừa viết thêm hai chữ “Sổ sách” lên giấy.
“Hạ tri huyện đã xé ba trang sổ sách, phân biệt giấu trên người nữ nhi. Hồng thị bị diệt môn, thực ra cũng vì bản sổ sách ấy…”
Càng gỡ rối vụ án, từng mắt xích càng liên kết với nhau thêm rõ ràng, tựa như màn sương mù trước mắt đột nhiên bị xé toạc, khiến người ta bừng tỉnh.
Nói đến đây, Cố Thậm Vi cảm thấy cổ họng khô khốc, bất giác ngẩng đầu lên, lại bắt gặp đôi mắt nóng bỏng của Hàn Thời Yến đang nhìn chằm chằm mình.
Ánh mắt ấy, trong sáng long lanh, lại lặng lẽ chăm chú, giống hệt ánh mắt nàng khi nhìn vào tượng sư tử đá trước phủ Vương ngự sử đại nhân…
Hai người ban nãy ngồi đối diện nhau, vì tiện xem tranh mà đã đẩy hết điểm tâm sang một bên. Giờ nàng nghiêng người về phía giữa bàn để tiện viết, còn Hàn Thời Yến cũng nghiêng người sang để nhìn chữ.
Mà lúc này cả hai cùng ngẩng đầu lên, khoảng cách bỗng chốc gần quá mức.
Cố Thậm Vi thậm chí có thể nhìn rõ từng đường vân lặng lẽ gợn sóng trong đôi mắt đen của Hàn Thời Yến.
Rõ ràng cảm nhận được hơi thở nóng ấm của người đối diện, còn có một mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, mông lung khó gọi tên.
Mùi hương ấy tựa như đột ngột lan tràn khắp gian phòng, phóng đại đến mức khiến người ta ngạt thở.
Cố Thậm Vi cảm thấy mình sắp không thở nổi, vội vàng kéo người về sau, ngồi thẳng lại. Cũng đúng lúc đó, Hàn Thời Yến như bị bỏng mà bật người về, cũng nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn.
Hắn bưng chén trà lên, giả vờ uống một ngụm, đôi tai đỏ hơn cả bát canh sơn tra trên bàn.
Cố Thậm Vi hít sâu một hơi, đột nhiên đứng bật dậy: “Chúng ta đi tìm Đào Nhiên đi, giờ hắn là người sống sót duy nhất.”
“Phó đô kiểm điểm của Điện Tiền tư chẳng lẽ lại là bùa đòi mạng của Diêm Vương chắc? Vương Thân chết rồi, Viên Hoặc cũng chết rồi, ta không tin Đào Nhiên cũng sẽ chết theo!”
Hàn Thời Yến lặng lẽ nhìn Cố Thậm Vi, há miệng, rất muốn học theo cách của Thôi Dĩ Hành, một lần thẳng thắn với nàng một lần.
Nhưng cuối cùng vẫn phải cố ép bản thân nhẫn nhịn.
Giờ là lúc đang nói về vụ án, tuyệt không phải thời điểm thích hợp để cầu thân với Cố Thậm Vi.
Hắn nghĩ vậy, vừa định đứng dậy lại thấy Cố Thậm Vi mang vẻ mặt kỳ quái ngồi xuống, có chút bực bội đập nhẹ vào đầu mình: “Xem ta kìa, có chuyện lại quên nói mất. Ngươi nhìn những thời điểm xảy ra các chuyện này đi, để ta thử sắp xếp lại.”
“Đầu tiên là kẻ đứng sau vụ án thuế ngân đánh cắp lượng lớn vàng bạc; sau đó là vụ án Phi Tước, kẻ chủ mưu sai khiến Lý Thường hành thích Quan gia; tiếp đến là Quan ngự sử nhận trạng tố cáo Hạ tri huyện, mà đúng lúc đó, Hạ tri huyện nhận được một phong thư từ Hoàng Thành tư.”
“Lúc Tề Vương và nội gián trong Hoàng Thành tư vu oan cho Trương Xuân Đình, chúng ta đã xác nhận rồi, quả thực có tồn tại một phong thư. Chỉ là thư đó không phải Trương Xuân Đình viết. Giờ xem ra, rất có thể là do Trác Địch viết.”
“Sau vụ Phi Tước, Tề Vương biết có một thế lực khác đang âm thầm hoạt động, bèn bắt đầu điều tra. Hắn hẳn đã lần theo manh mối tới Hạ tri huyện. Phong thư kia, chính là bùa đòi mạng của hắn.”
“Kẻ đứng sau sợ rằng Hạ tri huyện sẽ ngả về phe Tề Vương, nên mượn tay Quan ngự sử trừ khử hắn. Hắn còn phái Viên Hoặc đến dò xét xem Hạ tri huyện có để lại chứng cứ bất lợi nào, hoặc có từng tiết lộ điều gì với nữ nhi hay không.”
“Chính tại thời điểm đó, Viên Hoặc tìm được hai mảnh sổ sách còn sót lại, rồi giao lại cho kẻ đứng sau.”
“Cũng chính hai mảnh giấy ấy đã khiến hắn dời mũi dùi sang nhà họ Hồng ở Thương Lãng Sơn. Hồng thị là đại thương buôn lương thực, tuy hiện tại ta vẫn chưa rõ bọn họ đóng vai trò gì trong chuyện này, nhưng quyển sổ kia trong tay họ tuyệt đối là chứng cứ đủ sức khuấy động triều cục.”
Hàn Thời Yến chăm chú lắng nghe, trong lòng đã hiểu rõ hàm ý của Cố Thậm Vi.
Người có thể giữ trong tay loại sổ sách có thể làm chứng cứ như vậy, tất nhiên là kẻ từng tham gia vào tội trạng, đó chính là đường lui mà hắn chuẩn bị cho chính mình.
“Chỉ là ám hiệu trong sổ sách của nhà họ Hồng làm rất kín đáo. Sở dĩ ta biết cách nhận ra là vì Hoàng Thành tư cũng thu được một tờ sổ sách. Nhưng đó là một trang giấy trắng, không ghi chữ gì, chỉ có chút mực thấm sang từ trang trước.”
“Lờ mờ có thể nhận ra đó là trang sổ sách, hơn nữa chúng ta vô tình phát hiện dấu hiệu của Hồng thị ở giữa trang giấy đó.”
“Thế nhưng, dù đã biết Hồng thị có tâm đề phòng hắn, lặng lẽ lập ra một quyển sổ riêng, kẻ đứng sau vào thời điểm ấy vẫn chưa ra tay với họ.”
“Không rõ là do hắn chưa phát hiện ra ký hiệu của Hồng thị, hay là trong lòng còn có toan tính khác.”
Cố Thậm Vi vừa nói, vừa chỉ vào Lý Kinh Triết và Giang Tuần, “Tiếp theo là thời điểm xảy ra việc của Lý Kinh Triết và Giang Tuần. Việc của Lý Kinh Triết cũng giống như Hạ tri huyện.”
“Tề Vương điều tra ra đến Lý Kinh Triết và Giang Tuần, lại một lần nữa mượn đao của Quan ngự sử, diệt trừ Lý Kinh Triết. Đồng thời, trước khi Mã Hồng Anh đến nơi, đã nhanh tay g**t ch*t Giang Tuần.”
“Rồi mới đến Thương Lãng Sơn.”
“Lần này động đến Hồng thị ở Thương Lãng Sơn là vì Trương Xuân Đình bảo ta tra xem trong tay Hồng thị có giữ bản sổ kia hay không. Kết quả là Hồng thị bị diệt toàn tộc, gà chó cũng không sống sót.”
“Giống như Mã Hồng Anh, ta cũng đến muộn một bước, không cứu được bất kỳ người sống nào. Còn sổ sách thì rơi vào tay Tống Vũ.”
Càng nói, đầu óc Cố Thậm Vi càng thêm rõ ràng, “Tiếp theo là việc Tề Vương mưu nghịch bị bắt.”
“Kẻ đứng sau sợ Tề Vương sẽ khai ra hắn, thế là lại ra tay trước một bước, để Tề Vương viết giấy nhận tội, dừng mọi chuyện tại đó.”
“Nói đến đây rồi, ngươi có nhìn ra tính cách của kẻ đứng sau không?”
Hàn Thời Yến gật đầu, trầm giọng đáp, “Người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm ta, diệt hắn cả nhà.”
Cố Thậm Vi liếc xéo Hàn Thời Yến một cái, chút mập mờ trong không khí từ nãy đã sớm tan thành mây khói, nàng khịt mũi: “Ngươi cũng biết tâng bốc hắn ghê nhỉ? Hắn mà có khí phách đến thế sao?”
“Hắn chính là cái đồ chó hoang nấp đầu rụt đuôi, thấy mình sắp bại lộ thì lập tức chó cùng rứt giậu, giết người diệt khẩu!”
“Ngươi xem cái bộ dạng hắn giật nảy như chim sợ cong, ta đoán mấy năm nay chưa từng có đêm nào ngủ yên được ấy chứ!”
Cố Thậm Vi nói tới đây, bỗng lóe lên một ý nghĩ trong đầu, “Không thì lúc ngươi lâm triều để ý thử xem, lão già nào mắt thâm quầng trông như con thiết thú ở Thục Trung, không chừng chính là hắn!”
Nghĩ đến cảnh mình lên triều, phải nắm đầu từng lão thần mà soi kỹ mắt từng người, Hàn Thời Yến không khỏi rùng mình một cái.
“Mười người thì ba kẻ đêm đêm chè chén, ba người ôm đèn đọc sách, ba lão tuổi già ngủ ít, nhà cửa không yên…”
Hắn đang nghĩ xem nên hình dung người còn lại thế nào, thì đã nghe Cố Thậm Vi tiếp lời luôn: “Còn lại một người, bôi son trát phấn, không nhìn rõ mặt.”