Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 43

Cố Thậm Vi hơi nghẹn lời, Thập Lý khen nàng hết sức chân thành, tấm lòng chân thật còn đáng tin hơn cả vàng ròng!

Nhưng rõ ràng nàng chỉ vẽ hoa văn một con chim sẻ thôi mà. Tuy chưa từng bái sư học vẽ, nhưng nàng tự tin không đến mức vẽ công thành quạ. Dù có xấu đến đâu đi nữa, cũng không thể nào bị nhận nhầm thành bùa chú chứ?

Bùa chú?

Bùa chú đâu phải chỉ là một đống đường nét lộn xộn vô nghĩa. Vẽ bùa quan trọng ở sự liền mạch, nét bút phải liền lạc, khí vận thông suốt.

Nghĩ đến đây, Cố Thậm Vi bỗng nhiên bật dậy, nhanh chóng bước qua bàn, đứng sát bên Thập Lý. Vừa nhìn xuống, tim nàng lập tức đập thình thịch.

“Nhìn ngược lại, trông thật sự rất giống một đạo phù chú! Thập Lý, tuy rằng tỷ khen ta hơi quá, nhưng quả thật không sai.”

Thập Lý thấy nàng kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên, vỗ ngực nói: “Tiểu thư nói gì cơ? Hôm nay ta còn mới thấy bùa chú đó, sao có thể nhận nhầm?”

“Hôm nay đã thấy bùa chú?”

Cố Thậm Vi lập tức quay phắt sang nhìn Thập Lý. Nàng ta bị ánh mắt đó dọa đến giật mình, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.

“Thứ này rất quan trọng, có liên quan đến oan án của lão gia sao? Tiểu thư hiểu lầm rồi, ta có thấy bùa chú, nhưng không phải loại này.

Hôm nay Đường Oanh đến học tính toán, hai ngày Đường thẩm trước mới tới đạo quán cầu mấy tấm bùa. Bà ấy tặng ta một tấm, đựng trong túi hương, nói là bùa cầu nhân duyên. Ta không quan tâm mấy chuyện này, cũng sợ để nguyên không xé thì sẽ rước đào hoa nát, nên tiện tay xé mất một góc.”

“Vừa rồi nhìn thấy tiểu thư vẽ hình này, ta lập tức nhớ tới tấm bùa!”

Cố Thậm Vi gật đầu, cười tự giễu.

Thập Lý chỉ ngồi trong nhà, làm sao có thể vô tình bắt gặp toàn bộ đầu mối như thế được? Trừ phi tổ tiên của nàng biến thành Hỏa Diệm Sơn, nếu không thì ai lại có phúc khí như vậy chứ?

Nàng lại chăm chú quan sát hoa văn chim sẻ lật ngược kia thêm lần nữa, quả thực có vài phần giống bùa chú. Nhưng khi nàng lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ ấy, nhìn lại lần nữa thì lại cảm thấy chẳng giống gì cả.

Cố Thậm Vi thở dài, ngồi trở lại ghế, bưng bát canh ngân nhĩ lên uống một hơi đầy chua xót.

Có Thập Lý ở bên cạnh, nàng sắp bị dìm ngập trong đống tuyết lê, xuyên bối, tỳ bà rồi!

Thập Lý thấy nàng ngoan ngoãn uống thuốc, thở phào nhẹ nhõm, lại nhớ đến Đường Oanh thì không khỏi cảm thán.

Cố Thậm Vi chỉ lớn hơn Đường Oanh ba tuổi, đều là nữ nhi duy nhất trong nhà. Nhưng Đường Oanh có phụ mẫu bảo bọc, lúc này còn đang lo lắng vì ăn nhiều kẹo quá mà sâu răng. Người nhà cô bé đã chuẩn bị cửa hàng cho, còn tính toán tìm phò mã thích hợp, cả đời đều có người che chở.

Mà cô nương nhà nàng lại cách biệt với người ta như cách một thế hệ.

“Tiểu thư dùng xong thì sớm nghỉ ngơi đi. Hôm nay bên Cố gia gửi tin đến, nói sáng mai sẽ mang thứ mà tiểu thư yêu cầu đến.”

Đôi mắt Cố Thậm Vi khẽ động, nàng gật đầu: “Ngày mai ta không có chuyện gì quan trọng, sẽ ở nhà chờ bọn họ.”

*

Liên tiếp hai ngày trời nắng đẹp, tựa như xuân ấm đang đến, ngay cả bình minh cũng xuất hiện sớm hơn.

Thập Lý vốn có thói quen dậy sớm, lúc này trong bếp đã bắc sẵn một chõ bánh táo đỏ. Lâm bà tử quét dọn sân, phu xe Trương Toàn từ sáng sớm đã đi chợ. Cả viện tràn đầy sức sống.

Cố Thậm Vi nghĩ nghĩ, tay cầm kiếm gỗ khẽ động, thanh kiếm như một mũi tên rời dây, bay thẳng về phía cửa. Chỉ nghe “bốp” một tiếng, bên ngoài lập tức vang lên giọng nói nghiến răng nghiến lợi: “Cố Thậm Vi!”

Cố Thậm Vi nhận lấy khăn ấm từ tay Thập Lý, chậm rãi lau, trong lòng có chút ngạc nhiên.

Nàng cố tình không đến Hoàng Thành tư, ở nhà chờ người nhà Cố gia mang tiền đến, không ngờ còn chưa đợi được bọn họ, đã đón một kẻ khí thế hùng hổ khác là Hàn Thời Yến!

Hắn mặc một thân áo xanh lục, vẻ mặt lộ rõ ý muốn nghiền nàng thành tro bụi, cứ như thể không thể che giấu thêm được nữa.

“Ngôn quan chẳng lẽ không cần lên triều sớm sao? Hàn ngự sử hình như quá nhàn rỗi, phải ghé nhà ta ăn chực bữa sáng rồi?”

Nghe lời Cố Thậm Vi, sắc mặt Hàn Thời Yến đen như đáy nồi. Hắn đến là để hỏi tội, vậy mà kẻ vô liêm sỉ này không những không chút hối lỗi, còn dám ở đây ba hoa lấp l**m.

“Cố Thậm Vi! Tối qua…”

Còn chưa nói xong, hắn bỗng khựng lại… thấy kẻ vừa rồi còn tỏ ra vô lại, lúc này lại lộ ra một vẻ mặt kỳ quái. 

Hắn đã từng thấy vẻ mặt này trên mặt Vương ngự sử, khi mà đám tiểu thiếp trong phủ ông ta ghen tuông, ông ta cũng có vẻ mặt này như muốn nói: “Mỹ nhân à, sao lại không hiểu chuyện như thế? Bản đại nhân có thể không để ý đến nàng sao?”

Chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi mà tai hắn lập tức đỏ bừng, suýt nữa thì tức đến bể phổi. Vô liêm sỉ! Hóa ra trong số các tiểu nương tử, cũng có kẻ vô liêm sỉ như vậy!

“Thập Lý, lấy danh sách ra đây. Đại lang Cố gia tới trả tiền rồi. Nhân tiện gói thêm ít bánh táo đỏ vào hộp mang cho Hàn ngự sử, dù sao cũng làm theo khẩu vị của hắn. Ta bận thu nợ, thật có lỗi vì chậm trễ tiếp đón quý khách.”

Trả tiền? Cố đại lang?

Hàn Thời Yến xoay người lại, thấy sau lưng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nam nhân trung niên với dáng vẻ lúng túng. Sau lưng ông ta còn có ba chiếc xe ngựa, chở theo mấy chiếc rương lớn đen sì.

Chuyện tối qua Cố Thậm Vi còn chưa giải thích, sáng nay đã định lợi dụng hắn rồi?

Nếu hắn còn chưa nhận ra rằng vẻ mặt và lời nói vừa rồi của nàng là để diễn trò cho người nhà họ Cố xem, thì hắn đúng là đồ ngốc!

Hàn Thời Yến nghĩ vậy, lập tức định phất tay áo bỏ đi, nhưng đột nhiên một mùi hương ngọt ngào bay tới. Hắn rất tức giận với Cố Thậm Vi, nhưng bánh táo đỏ nhà nàng làm lại thơm quá đi mất!

Chỉ ngửi thôi cũng biết chắc chắn hợp khẩu vị, hơn nữa hương vị còn khác hẳn với bánh táo đỏ trong tiệm bánh ở Biện Kinh.

Mùi thơm mỗi lúc một gần.

Hàn Thời Yến mím môi, hừ lạnh một tiếng, rồi sải bước đến chỗ Thập Lý, nhận lấy hộp bánh. Thơm quá!

Thơm đến mức khiến người ăn rồi thì ngại, hôm nay không thể tiếp tục mắng Cố Thậm Vi nữa!

Hắn nghĩ vậy lại phức tạp liếc mắt cảnh cáo Cố Ngọc Thành – kẻ đang đứng co rúm ở cửa, rồi mới hùng hổ rời đi.

Chờ Hàn Thời Yến đi khuất, Cố Ngọc Thành mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại giống như xác chết trong mộ đột nhiên sống dậy. Hắn bật người lên cao ba thước, vừa nhảy vừa chạy đến trước mặt Cố Thậm Vi, vòng quanh nàng một vòng rồi tức tối mắng lớn: “Sao ngươi lại độc ác như vậy?!”

“Ngươi thế mà có qua lại với Hàn Thời Yến? Rõ ràng là muốn gả cho hắn, sau đó để hắn khắc chết cả nhà họ Cố chúng ta đúng không?! Một chữ ‘Cố’ không thể viết thành hai kiểu, ngươi muốn diệt sạch dòng họ chúng ta sao?!”

Cố Thậm Vi cười nhạt, liếc mắt nhìn hắn: “Trả tiền thì trả tiền, ngươi còn muốn diễn tuồng à? Có phải ta nên thưởng ngươi một văn tiền không?”

Cố Ngọc Thành tức đến bốc hỏa, cảm giác đỉnh đầu muốn bốc khói.

Nếu là ngày thường, bị Cố Thậm Vi chế nhạo như vậy, hắn nhất định sẽ chửi rủa một trận. Nhưng lúc này trong đầu hắn toàn là hình ảnh Hàn Thời Yến.

Ai chứ? Hàn Thời Yến đấy!

Người đã khắc chết ba đời thê tử tương lai, Hàn Thời Yến đấy!

Chẳng lẽ Cố gia lại là nhà thứ tư?

Đúng là trời diệt mà! Không đúng! Phải nói là chẳng còn mạng để mà diệt nữa!

“Cố Thậm Vi, ngươi tuyệt đối…” Cố Ngọc Thành vừa định tiếp tục mắng, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy tiểu viện đơn sơ này, lại lập tức bình tĩnh lại.

Hắn cười ha hả, chỉ vào nàng nói: “Đúng là ta nghĩ nhiều rồi. Hàn Thời Yến là hoàng thân quốc thích, làm sao có thể cưới một nữ nhi của tội thần như ngươi?”

Nói rồi, hắn nhếch mép đầy chán ghét, phất tay ra hiệu cho gia đinh ngoài cửa. Đám người hầu của phủ Cố lập tức nối đuôi nhau tiến vào, khuân những chiếc rương lớn trên xe ngựa vào trong.

Sau đó, hắn chán nản nhận lấy một chiếc hộp gỗ đỏ từ tay tùy tùng, mặt mày đau khổ đưa cho Cố Thậm Vi.

“Nếu không phải tổ phụ nhớ tình ngươi là huyết mạch của Cố gia, cứng rắn bắt ta mang tới, thì dù chỉ một đồng ta cũng không đưa ngươi!”

Bình Luận (0)
Comment