Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 75

Cố Ngọc Thành cảm thấy máu nóng dâng trào. Dù đúng là hắn văn không thành, võ không thạo, nhưng bị người ta nói thẳng toạc ra như thế, thật sự là xấu hổ không chịu nổi.

Cái đó mà gọi là gõ cửa sao?

Pháo nổ trong ngày Phúc Thuận công chúa xuất giá cũng không vang vọng bằng tiếng “gõ cửa” này! Bàn tay đập lên vòng gõ cửa, chẳng khác nào chiêng trống giữa trận!

Hắn rất muốn gầm lên mắng lại, nhưng khổ nỗi, có quá nhiều cặp mắt đang nhìn, chưa kể còn có người của Ngự Sử đài lẫn Khai Phong phủ.

Cố Ngọc Thành cố nén cơn giận, quay sang nhìn Ngô Giang đang nửa ngồi nửa quỳ như thể sắp thi triển võ công con cóc, mà cảm thấy da đầu tê dại. Có câu nói rất đúng: Tú tài gặp binh lính, có lý cũng khó mà nói rõ.

Quan ngôn luận còn phải viết sớ trình bày mạch lạc, từng điều từng khoản, chứ cái tên Ngô Giang này… Hắn biết quá rõ. Con trai Ngô lão tướng quân, nhị thế tổ của Khai Phong phủ, danh tiếng “hỗn thế ma vương” của hắn đã vang xa từ cả chục năm trước!

Cố Ngọc Thành hít sâu một hơi, cất giọng đầy kiềm chế: “Không biết Hàn đại nhân cùng Ngô phán quan nửa đêm tới cửa, là có chuyện gì?”

Tiếng Ngô Giang như chuông đồng: “Có người nói trong phủ các ngươi có án mạng. Chúng ta tới mở quan tài khám nghiệm thi thể!”

Một tiếng “oành” vang lên trong đầu Cố Ngọc Thành! 

Những cánh cửa vừa nãy còn chỉ hé ra một khe hẹp để lén nhìn, giờ lại mở toang đầy quang minh chính đại!

Giết người? Mở quan tài khám nghiệm thi thể?! Chuyện này còn hấp dẫn hơn cả “chính thất đánh tiểu thiếp”!

Ngô Giang cảm nhận được vô số ánh mắt nóng rực bắn tới từ bốn phương tám hướng, lập tức ưỡn thẳng lưng, ngẩng cao đầu.

Phía sau hắn, Hàn Thời Yến chỉ biết lặng lẽ thở dài, hai người bọn họ cứ thẳng tay đánh tới thế này, nếu lỡ như thi thể hài nhi bên dưới đã bị chuyển đi, hoặc do thời gian quá lâu mà chẳng thể tra ra dấu vết trúng độc, thì phải làm sao đây?

Đặc biệt là khi lão ngỗ tác còn chưa tới!

Nếu đêm nay không tra được chứng cứ xác thực, thì sáng mai trên triều đình chắc chắn sẽ nổ ra một trận chiến chó cắn chó đến vỡ đầu chảy máu!

Hàn Thời Yến nghĩ đến đây, không nhịn được mà lắc đầu. Đi theo hai kẻ võ phu này lâu quá, hắn vậy mà cũng không nghĩ tới dùng bút chiến, mà lại nghĩ thẳng đến choảng nhau rồi!

Chẳng lẽ tương lai, hắn sẽ là vị quan ngôn đầu tiên đánh lộn trên triều đình sao?

Cố Ngọc Thành rùng mình, vô thức quay sang nhìn Hàn Thời Yến như muốn cầu cứu. Hắn vén áo bước xuống bậc thềm, đi thẳng tới trước mặt Hàn Thời Yến, giọng điệu khẩn thiết:

“Hàn đại nhân, đều là mệnh quan triều đình, Ngô phán quan sao có thể ăn nói hồ đồ như vậy? Cố gia chúng ta trong sạch quang minh, sao lại có chuyện giết người phạm pháp?”

“Rõ ràng là vu cáo! Là vu oan giá họa! Các vị nửa đêm tới cửa, chẳng lẽ là muốn diễn màn ‘muốn bắt người thì tội gì cũng có’ sao? Lão phu không rõ, chẳng hay các vị có thủ lệnh không, mà dám tới Cố gia lục soát?”

Lời lẽ của Cố Ngọc Thành càng lúc càng gay gắt. Hai chữ “lục soát” nặng như búa tạ, trực tiếp nện xuống.

Chưa đợi Hàn Thời Yến đáp lại, Cố Thậm Vi đã bật cười khinh miệt:

“Cùng là mệnh quan triều đình sao? Nếu ta nhớ không lầm, ngài hiện tại không có bất cứ chức vị nào…”

“Lục soát? Ngài từng thấy có ba người nào đi lục soát nhà chưa? Hàn đại nhân, ngài xem đi, hắn sợ ngài không hiểu thế nào là vu cáo, nên đích thân diễn cho ngài xem đây này!”

“Cãi vã qua lại không có ý nghĩa gì. Đều là người có danh có phận, không cần nói lời giả dối. Hôm nay ta tới, là để di dời mộ phần đệ đệ chết yểu ngay từ lúc mới sinh của ta.”

“Ta có nhân chứng chứng minh rằng năm đó, đệ đệ ta không phải chết do bất trắc, mà là bị người cố tình sát hại.”

“Vì vậy, ta đã đệ đơn lên Khai Phong phủ, mời ngỗ tác đến khai quan nghiệm thi.”

Đồng tử Cố Ngọc Thành co rút mạnh, vung tay áo dài rồi quay người định bước vào trong. Lúc này, hắn hoàn toàn hối hận vì bước ra khỏi cửa!

Hắn nghĩ mình là đích trưởng tử của gia tộc, lại còn là phụ thân của phò mã, vào thời khắc này nên lấy tư cách gia chủ để quát mắng bọn tiểu nhân mới phải. Nhưng hắn không ngờ tới…

“Hoàn toàn vô lý! Ba vị mời về cho! Không có nhân chứng, không có vật chứng, chỉ dựa vào một lời nói suông đã muốn khai quan nghiệm thi thể, thiên hạ nào có đạo lý như vậy? Xin lỗi, Cố mỗ không thể phụng bồi! Đầu xuân lạnh lẽo, Hàn đại nhân và Ngô phán quan chớ để bị tiểu nhân xúi giục, trở thành con tốt trong chuyện tư thù cá nhân!”

Cố Ngọc Thành nói đầy vẻ chính nghĩa lẫm liệt, đến mức Cố Thậm Vi nghe xong cũng không nhịn được mà muốn vỗ tay khen ngợi cái bộ dạng chó đội lốt người này.

Nàng nghĩ nghĩ, không chút do dự rút kiếm ra, chặn đường đi của Cố Ngọc Thành.

Láng giềng bốn phía, những người ban đầu chỉ dám hé mắt nhìn qua khe cửa, giờ đã không thể thỏa mãn với cảnh tượng đó nữa, vô thức tụ tập lại xem náo nhiệt.

Mấy ngày qua, ai là ba nhân vật đang đứng đầu sóng ngọn gió ở Biện Kinh? Chính là ba người trẻ tuổi trước mặt này.

Quan ngự sử đã chết, Lý Trinh Hiền cũng chết, cả hai đều có liên quan đến bọn họ… Và giờ, bọn họ tìm đến Cố gia. Không xem cảnh tượng này, thì còn gì là người Đại Ung?

“Cố viên ngoại sợ là quên mất chuyện gì rồi? Cố gia các người và Ngũ phòng chúng ta đã cắt đứt quan hệ. Đệ đệ của ta mang họ Cố, là Cố trong Cố Thậm Vi, chứ không phải Cố trong Cố Ngọc Thành… Muốn khai quan nghiệm thi thể đệ ấy, với tư cách là tỷ tỷ ruột, ta có quyền quyết định.”

“Còn ngươi, một lão già chẳng liên quan, rốt cuộc là vì sao cứ liên tục ngăn cản? Chẳng lẽ là không dám?”

Cố Ngọc Thành thấy xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, đầu óc ong ong, cơn giận bùng lên: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?! Ta có gì mà không dám?! Chỉ là giờ trời đã khuya, nơi đó nằm trong rừng hoa đào của Đế Cơ, xông vào như vậy e rằng sẽ kinh động đến quý nhân!”

Lời vừa dứt, đợt nhiên có một ma ma mặt mày nghiêm nghị tách đám đông bước tới.

“Hàn đại nhân, Ngô phán quan, còn có Cố chỉ huy sứ của Hoàng Thành tư, mời các vị vào viện. Công chúa xử sự công chính, nếu là đang làm việc công thì không có chuyện ngăn cản. Trước đó không biết tình hình, nếu có mạo phạm, mong các vị rộng lượng bỏ qua.”

Nói rồi, ma ma này chỉ tùy ý hành lễ với Cố Ngọc Thành một cái.

Sắc mặt Cố Ngọc Thành càng lúc càng khó coi, hắn bặm môi: “Đã vậy, mời các vị cứ vào. Nhưng các người ban ngày không tới, lại cố tình giữa đêm khuya làm ầm ĩ, lời nói hành động đều có ý khinh nhục. Cố gia ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này!”

Cố Thậm Vi thu lại thanh kiếm, tra vào vỏ.

Nàng liếc Cố Ngọc Thành, nụ cười biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Cố lão gia dạo này thức đêm để dạy ngươi cách ứng đối à? Nhưng mà hình như quên dạy rằng, miệng không được run, chân không được run. Run rẩy thế này, chính là dấu hiệu của chột dạ và sợ hãi đấy.”

Nói xong, nàng hất áo bước nhanh vào Cố phủ.

Ngô Giang thấy vậy, mắt sáng như đèn lồng. Hắn liếc ma ma của phủ công chúa một cái, cười nói: “Khất mụ mụ sao còn đứng đây bất động như nắp quan tài vậy? Mau chạy đi mở cửa chứ. Ai mà không biết phủ công chúa với Cố gia tuy chỉ cách nhau một bức tường, nhưng ban đêm thì cửa cổng đều khóa chặt.”

Cố Ngọc Thành đang gấp gáp đuổi theo Cố Thậm Vi, nghe vậy suýt nữa vấp chân ngã nhào!

Hắn biết mà!

Trên đời này, đáng ghét nhất không phải của quan ngôn luận, mà chính là những kẻ võ phu mồm miệng bừa bãi này!

Còn Khất mụ mụ vẫn bình thản gật đầu, nhìn Hàn Thời Yến, đợi hắn bước lên trước rồi mới lấy chìa khóa từ thắt lưng, theo sau hắn đi về phía bức tường ngăn giữa Cố gia và phủ công chúa.

Cố Thậm Vi nhìn bà ta, trong lòng chợt dâng lên suy nghĩ.

Xem ra, cưới Đế Cơ cũng không dễ dàng.

Không biết Phúc Thuận công chúa không hay biết chuyện này, hay nàng ta cũng chẳng thật lòng đứng chung một chiến tuyến với Cố gia?

Bình Luận (0)
Comment