Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 76

Cánh cổng lớn vừa khép lại, tầm nhìn tò mò bên ngoài lập tức bị ngăn cách.

Cố Ngọc Thành lúc trước còn cố giữ vẻ bình tĩnh, bỗng dưng cắm đầu chạy vội! Hắn lao đi nhanh như gió cuốn, chẳng màng đến những quy củ vốn đã khắc sâu vào cốt tủy của người Cố gia.

Nhà họ Cố, đừng nói là đi đứng, ngay cả khi ăn cơm, độ cao giơ đũa cũng phải đo bằng thước.

Cố Thậm Vi nhìn bóng dáng chật vật của hắn, liền biết rằng nàng đã đánh cược đúng. Hành động như sấm sét đêm nay của nàng rõ ràng khiến Cố gia không kịp trở tay.

Từ lúc nàng quay về Biện Kinh gõ cửa Cố phủ, đám người Cố gia chỉ cho rằng nàng đến để báo thù chuyện ở bãi tha ma năm xưa. Bọn họ hẳn đã sớm quên mất, rằng năm đó còn có một đứa trẻ chết yểu trong bụng mẹ, chôn dưới rừng đào kia.

Cũng đúng thôi.

Nếu không phải nhờ tình cờ gặp được Thang đại lang, nàng cũng không hề nghĩ rằng cái chết của mẫu thân và tiểu đệ lại chứa bí ẩn.

Cố gia luôn tin rằng Ngũ phòng đã hoàn toàn bị diệt sạch. Khi phá bỏ Thanh Minh viện để xây rừng đào, bọn họ chưa từng nghĩ đến một ngày sẽ có chuyện khai quan nghiệm thi.

Chính vì thế, bọn họ không làm chuyện thừa thãi là đào lên bí mật bị chôn giấu dưới lòng đất, hủy diệt hoàn toàn chứng cứ.

Thế nên, bằng chứng vẫn còn.

Và đệ đệ của nàng chính là bước đầu tiên dẫn đến sự hủy diệt của Cố gia.

Cố Thậm Vi nghĩ vậy, bước chân càng thêm kiên định.

Cánh cửa ngăn giữa hai phủ được Khất mụ mụ mở ra.

Từ Cố phủ đi không xa chính là Thanh Minh viện. Dưới tán đào ấy, bốn vết kiếm nàng để làm ký hiệu trước đó vẫn còn, lớp đất vẫn chặt nguyên, không có dấu hiệu bị đào bới.

Trong rừng đào, một đám người đang đứng đông nghịt.

Người đứng đầu tiên, mặc thường phục màu đỏ bạc, tóc tùy ý búi ra sau. Nàng ta không tính là quá mức xinh đẹp, sống mũi không cao, môi lại quá mỏng. Nhưng đôi mắt hồ ly kia lại đẹp đến kinh người, mỗi cái liếc mắt đều mang theo nét yêu mị trời sinh.

Nghe nói, trong cung có Tô Quý phi cũng sở hữu một đôi mắt câu hồn đoạt phách.

Ngày xưa, khi quan ngôn luận mắng Quan Gia sủng thiếp diệt thê, cũng từng ví nàng ta như yêu hồ chuyển thế, là Tô Đát Kỷ của Đại Ung.

Bên cạnh nàng ta là một nam tử phong thái xuất chúng. Hắn mặc thường phục đỏ sẫm, nét mày thanh tú nhưng không kém phần trầm ổn, mang theo dáng vẻ thư sinh mà vẫn toát ra khí chất cương nghị. Đó chính là đường huynh của Cố Thậm Vi, Cố Quân An.

Bọn họ đứng cách khá xa, không tiến lên.

Cố Thậm Vi cũng chỉ nhìn qua, không lại gần.

Phía sau, Ngô Giang ném mạnh cây xẻng sắt xuống đất, hăng hái nói: “Cái xẻng này ta đã vác suốt cả đêm, cuối cùng cũng đến lúc dùng rồi! Cố thân sự, chúng ta đào thôi!”

Cố Thậm Vi gật đầu, đưa tay vào ngực áo, lấy ra ba nén hương. Nàng châm lửa, cắm hương xuống đất.

Sau đó, nàng lục lọi trong ống tay áo, lấy ra một nắm tiền giấy, vung lên trời.

Gió đêm nổi lên, những tờ tiền giấy bay lượn, rơi xuống mặt đất.

Cố lão gia đang vội vàng chạy đến, liền thấy một tờ tiền giấy rơi ngay trên mũi giày mình. Ông ta há miệng định nói gì đó, nhưng Cố Thậm Vi không để ông ta có cơ hội, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với Ngô Giang.

Ngô Giang hà hơi vào lòng bàn tay, rồi theo vết ký hiệu của Cố Thậm Vi, bắt đầu dùng xẻng đào xuống.

Trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng đào xới của Ngô Giang vang lên từng nhát một.

Hắn đào rất nhanh, chỉ trong chốc lát, một chiếc bình gốm phủ đầy bùn đất đã bị Ngô Giang lấy lên khỏi mặt đất.

Ngón tay Cố Thậm Vi khẽ run, nàng mím môi, định bước lên thì chợt nghe Hàn Thời Yến nói: “Để ta.”

Cố Thậm Vi lắc đầu, giọng kiên định: “Không cần, ta tự làm được.”

Nói rồi, nàng tiến lên một bước, dứt khoát đoạt lấy cái xẻng từ tay Ngô Giang, vung mạnh xuống đập vỡ chiếc bình gốm.

“Rắc!”

Chiếc bình vỡ vụn, mảnh gốm văng tung tóe. Âm thanh chát chúa vang vọng trong đêm tối, như sấm sét nổ ngang tai, khiến đám người xung quanh run lên vì kinh hãi.

Từ trong bình, một gói vải nhỏ rơi ra. Tấm vải đã bạc màu theo năm tháng, chẳng còn nhận ra được nguyên bản là màu gì.

Cố Thậm Vi cảm thấy tim mình như bị ai đó siết chặt, nhưng tay nàng vẫn không ngừng lại.

Nàng rút thanh trường kiếm ra, nhẹ nhàng lướt dọc theo mép gói vải. Đó là thanh kiếm từng thuộc về phụ thân nàng, sắc bén đến mức có thể cắt đứt một sợi tóc chỉ bằng một cái chạm nhẹ.

“Xoẹt!”

Lưỡi kiếm lia qua, gói vải lập tức bị cắt rách, để lộ bộ hài cốt của một đứa trẻ sơ sinh bên trong.

Hàn Thời Yến đứng bên cạnh khẽ vỗ vai Cố Thậm Vi, rồi nhận lấy cây đuốc từ một người Cố gia, cúi người soi sáng bộ hài cốt.

Ánh lửa bùng lên, soi rọi một khoảng đất sáng trưng.

Mọi người có mặt đều nhìn thấy rõ ràng, những mảnh xương bé nhỏ kia không có màu trắng ngà như xương người bình thường, mà đen sì, như thể đã bị ngâm trong mực tàu suốt nhiều năm.

Ngô Giang nhìn thấy cảnh tượng ấy, lập tức hít vào một hơi lạnh buốt, trợn mắt thốt lên: “Trời đất ơi! Chẳng cần đến lão ngỗ tác, chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhận ra chuyện này quá sức kỳ lạ! Đứa trẻ này rõ ràng là bị trúng độc mà chết! Là kẻ nào độc ác đến tận xương tủy, ngay cả một đứa trẻ chưa kịp chào đời cũng không buông tha!”

Vừa mắng, hắn vừa đưa mắt nhìn chằm chằm đám người Cố gia đang có mặt tại đây.

Hàn Thời Yến cau mày, ánh mắt khẽ trầm xuống. Hắn tiến lên một bước, giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, chắp tay hướng về phía Cố lão gia, nói rõ ràng từng chữ: “Ngô Giang mắng không phải Cố lão đại nhân, mà là kẻ giết người thực sự. Nay chứng cứ đã rành rành, trong Cố phủ đúng là đã xảy ra án mạng. Mong Cố lão đại nhân phối hợp với Khai Phong phủ điều tra vụ án này.”

Cố Thậm Vi nghe vậy, cũng đưa mắt nhìn về phía Cố lão gia.

Vẻ mặt Cố lão gia không thay đổi. Ông ta vuốt râu, thở dài một tiếng, chậm rãi cụp mắt xuống.

Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt nhìn Cố Thậm Vi lại tràn đầy thương xót:

“Thậm Vi, chuyện ở bãi tha ma năm đó, ta đã giải thích rõ ràng với con rồi. Cha con là nghịch thần phản tặc, ta vì trung quân, cũng vì trách nhiệm với gia tộc, bất đắc dĩ mới làm vậy.”

“Con đến cửa đòi tiền, ta đã lấy từ sính lễ của tỷ tỷ con, giao cho con đúng thời hạn, đúng số lượng, chỉ mong con có thể nguôi giận.”

“Ta biết, con khó mà buông bỏ được hận thù trong lòng. Nhưng ta không ngờ, con lại căm hận Cố gia đến mức này, thậm chí lợi dụng sự tín nhiệm của Trương đại nhân, lừa gạt Hàn Ngự sử và Ngô phán quan, bày ra vở kịch công báo tư thù như vậy!”

“Năm đó, khi vụ án tráo đổi quân xảy ra, ngoại tổ phụ của con được tuyên bố vô tội, nhưng cả dòng Thiên Cơ Trần thị lại bị tru diệt. Mẫu thân con vì muốn cầu phúc cho họ, đã đến miếu dâng đèn trường minh. Trên đường về, bà ấy gặp phải đạo tặc.”

“Mẫu thân con bị tên độc sượt qua người, dù đã uống giải dược nhưng không ngờ, độc cũ trong cơ thể lại bộc phát, tất cả trút hết lên đứa trẻ trong bụng, khiến nó chết yểu.”

“Khi đó, chúng ta đã cố gắng hết sức, mời danh y giỏi nhất trong thành là Thang đại phu tới xem bệnh. Đứa trẻ ấy khi sinh ra, toàn thân đen kịt, tràn ngập tử khí. Hệt như hôm nay vậy, ai có mắt cũng nhìn ra, nó chết vì trúng độc.”

“Người đã khuất, có gì đáng để bàn thêm. Ta không muốn để thiên hạ đồn đãi lung tung, nên mới không công khai chuyện này. Trong phủ, chỉ có bà mụ đỡ đẻ ngày ấy biết rõ sự tình. Còn con và phụ thân con cũng tường tận từ lâu. Cớ sao hôm nay lại lôi chuyện này ra để làm to chuyện… Ôi…”

Bình Luận (0)
Comment