Cố lão gia vừa nói, vừa run rẩy chỉ vào chiếc bình gốm đã vỡ vụn. Đôi mắt ông ta ngấn lệ, cả người già nua đến đáng thương:
“Đứa trẻ này chính là trưởng tử ruột thịt của phụ thân con, là huyết mạch duy nhất của hắn. Cố gia sao có thể hại nó? Chẳng lẽ muốn Ngũ phòng tuyệt hậu hay sao?”
“Nếu thật sự có kẻ trong Cố gia nhẫn tâm đầu độc đứa trẻ này, vậy vì sao năm xưa không trực tiếp tráo đổi thi thể của nó, mà lại để lại hậu họa đến tận hôm nay?”
Vừa nói, Cố lão gia vừa chắp tay, cúi mình run rẩy hướng về phía Hàn Thời Yến và Ngô Giang.
“Hai vị đại nhân, lão phu nói câu nào cũng là sự thật, tuyệt đối không có nửa lời dối trá. Từ trên xuống dưới Cố gia đều quang minh lỗi lạc, trong sạch vô tội. Những gì lão phu nói đây, tự khắc có nhân chứng chứng minh. Khi đó, chính con trai của Thang thái y, Thang đại lang đã đích thân đến đây đỡ đẻ cho đứa bé này.”
“Thang tiểu lang khi thấy mặt mày đứa trẻ xanh đen, đã hoảng sợ náo loạn một trận… Khi ấy, lão phu đã nói rõ ràng với hai người bọn họ.”
Nói đến đây, Cố lão gia liếc nhìn Cố Thậm Vi một cái.
“Cố Thậm Vi không có nhân chứng cũng không sao, nhưng hai huynh đệ Thang lang trung lại có thể đứng ra chứng minh lão phu không hề nói dối!”
Nghe vậy, Cố Thậm Vi bùng lên cơn giận trong lòng, nhưng nàng lại bật cười lạnh lùng.
Thật đúng là kẻ lật lọng không biết xấu hổ!
Chẳng trách cả đám người này lại thản nhiên để nàng khai quan nghiệm thi, hóa ra lão cáo già này từ sớm đã chuẩn bị sẵn đường lui!
Cố Thậm Vi vừa định bước lên phản bác, thì đã thấy Ngô Giang lao ra như một mũi tên, hắn nắm chặt lấy tay áo Cố lão gia, vẻ mặt đầy nghi hoặc, hét lớn:
“Ông đang nói cái gì vậy? Sao ta nghe chẳng hiểu gì hết?”
“Ý ông là hung thủ đầu độc người ta xong, vẫn bình tĩnh ung dung pha cho mình một chén trà, sau đó gọi lang trung tới, dạo một bản đàn, gảy một khúc sáo, đợi đến khi nạn nhân chết hẳn rồi mới nói với lang trung rằng… ây dà, khi còn bé hắn tè vào một bụi cây độc, chất độc theo đó mà ngấm vào người.”
“Mấy chục năm nay, chất độc cứ ngủ đông trong cơ thể, hôm nay bỗng dưng tỉnh dậy, nổi hứng trồi lên quậy phá… Kết quả, hại người ta trúng độc phát tác mà chết!”
“Hung thủ chỉ cần nói với lang trung như vậy là có thể chứng minh bản thân trong sạch ư?”
Ngô Giang vừa nói vừa gãi đầu, hắn ngó nghiêng một vòng, cuối cùng dừng mắt trên mặt Cố lão gia.
“Ông đừng có lừa ta! Sao ta cứ thấy có gì đó sai sai nhỉ? Nếu như vậy, thì hiệu thuốc nào cũng hết sạch thạch tín từ lâu rồi! Hôm nay Trương Tam đầu độc Vương Ngũ, ngày mai Triệu Lục lại hạ độc Lý Thất… Sau đó ai nấy đều nói rằng ‘bệnh cũ tái phát’ là xong chuyện?”
“E rằng bà Mạnh Bà trên cầu Nại Hà phải nấu canh đến gãy tay, nhưng canh vẫn không đủ mà uống đâu!”
Lời nói của Ngô Giang như một búa nện thẳng vào đầu, khiến đám người Cố gia ngơ ngác, mặt mày đờ đẫn.
Ngay cả Cố Thậm Vi cũng thoáng sững sờ, nhưng nàng nhanh chóng hoàn hồn, lạnh lùng nhìn về phía lão cáo già Cố gia.
“Theo như lời ông nói, năm đó, mẫu thân ta cũng biết bản thân bị trúng độc tái phát?”
Đám người Cố gia đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt cúi đầu im lặng.
Bọn họ rõ ràng đang đứng đây, nhưng lại chẳng khác nào những bức tượng bồi táng trong hoàng lăng, không một ai hé răng, cũng chẳng còn chút hơi người.
Cố lão gia khẽ nhíu mày.
Ông ta biết rõ, Cố Thậm Vi hỏi câu này hẳn là có cạm bẫy chờ sẵn, nhưng lại không thể không trả lời.
“Mẫu thân con vốn là người giang hồ, hẳn phải có chút nhận thức về điều đó.”
Cố Thậm Vi bật cười mỉa mai, nàng đã đoán trước câu trả lời này.
Loại người như tổ phụ Cố Ngôn Chi của nàng, thích nói dối, nhưng sẽ không nói ra những lời dễ dàng bị người khác nhìn thấu sơ hở.
“Vậy sao? Cố đại nhân vẫn chưa quên mẫu thân ta là người giang hồ nhỉ? Hẳn cũng nhớ rằng nhà ngoại của ta Tả gia là chủ nhân của kiếm trang số một thiên hạ. Tả gia từng dùng một thanh Triều Vân Kiếm để đổi lấy một viên Thanh Độc Đan từ tay thánh thủ độc dược số một giang hồ, Thượng Quan Hà.”
“Viên Thanh Độc Đan đó bề ngoài rực rỡ, ban đêm phát ra ánh sáng lờ mờ như một viên dạ minh châu. Bởi vậy, giang hồ còn gọi nó là Dạ Minh Đan. Cố đại nhân khi nãy chẳng phải đã nói rằng, đối chiếu với danh sách sính lễ, từng cây kim sợi chỉ đều đã trả lại cho ta rồi sao?”
“Vậy hẳn là không quên ba chữ ‘Dạ Minh Đan’ được ghi rõ ràng trên danh sách đó chứ?”
Sắc mặt Cố lão gia hơi biến đổi. Ông ta mím môi, lặng lẽ quan sát phản ứng của Cố Thậm Vi.
“Chính miệng ông thừa nhận, mẫu thân ta là người trong giang hồ. Nếu thật sự do độc tố tái phát, không có lý nào bà ấy lại không phát giác. Bà ấy đã có trong tay thần dược như vậy, vì sao lại trơ mắt nhìn bản thân trúng độc, một thi hai mạng, mà vẫn không chịu uống viên Thanh Độc Đan kia?”
“Trừ khi vốn không hề có chuyện trúng độc tái phát! Bà ấy hoàn toàn không biết có người đã hạ độc mình…”
Ngón tay Cố lão gia khẽ động, ông ta xoay chuỗi Phật châu trong tay rồi lắc đầu:
“Chuyện đó lão phu không biết. Chúng ta nào có hay biết rằng Dạ Minh Đan kia là giải dược? Nếu biết, dù có phải cưỡng ép, chúng ta cũng sẽ ép nàng uống!”
“Nữ nhân thường hay ưu tư, bao nhiêu năm qua, trong chốn thâm cung đại viện này, có biết bao người đột nhiên nảy sinh ý niệm tìm chết? Lão phu không phải Tả Đường, sao biết năm đó trên người Tả Đường đã xảy ra chuyện gì, lại càng không rõ tại sao nàng có giải dược trong tay mà vẫn để mặc mình chết?”
Cố Thậm Vi nghe xong, bỗng vỗ tay bốp bốp bốp, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc:
“Cố đại nhân ở lại Biện Kinh quả thực là quá uổng phí tài năng. Ngài nên đến biên quan làm sứ giả mới phải! Chỉ dựa vào khuôn mặt và cái lưỡi này, sợ rằng có thể mở cổng thành, quét sạch quân địch, trở thành trụ cột vững chắc của Đại Ung đấy!”
“Mạng người đối với Cố đại nhân, e rằng còn chẳng đáng giá bằng một chữ trên tấm gia quy bia đá trước cửa phủ!”
Nàng vừa nói vừa lắc đầu: “Chỉ đáng tiếc, điều tra án không dựa vào miệng lưỡi, mà dựa vào chứng cứ!”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên trên bức tường viện vang lên một âm thanh lạ: “Nếu không có chứng cứ, vậy nhân chứng có được tính hay không?”
Cố Thậm Vi ngẩn người, quay sang nhìn Hàn Thời Yến dò hỏi.
Ngô Giang đầu óc lúc tỉnh lúc mê, tuyệt đối không thể sắp xếp sẵn chuyện này. Quả thực nàng có chuẩn bị nhân chứng khác, nhưng không phải bước này, vậy thì Hàn Thời Yến…
Nhưng Hàn Thời Yến cũng khẽ lắc đầu, ánh mắt dõi theo nơi phát ra âm thanh.
Bức tường viện dựa sát vào rừng đào, trước đó không có ai thắp đèn lồng, hơn nữa tán cây rậm rạp che khuất, lại thêm mọi người đều đang tập trung vào việc khai quan nghiệm thi, nên không ai chú ý đến nơi đó.
Giờ phút này vừa nhìn sang, suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác!
Chỉ thấy trên bức tường viện, không biết từ bao giờ đã xuất hiện nguyên một hàng… đầu người!
Có lẽ vì thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình, đám người trên tường liền đồng loạt giơ cao đèn lồng. Ánh sáng hắt từ dưới lên, soi rọi khuôn mặt bọn họ, khiến cả đám trông chẳng khác nào… một đám quỷ!
Giữa hàng người đó, có một kẻ trông đặc biệt nổi bật. Người nọ khoác bộ đồ tang trắng, trông như vừa từ linh đường chạy tới.
Hắn đứng trên tường viện, sắc mặt hoảng hốt nhìn xuống đám đông bên dưới. Đôi chân run lẩy bẩy, suýt nữa thì khuỵu xuống, hắn vội vàng quay đầu hét lên: “Thang đâu! Đưa thang lên đây cho ta!”
Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến đưa mắt nhìn nhau, người vừa xuất hiện không ai khác chính là Thang nhị lang, Thang Thư Hoài!
Những người xem náo nhiệt ở xung quanh tốt bụng giúp hắn dựng lại thang.
Thang nhị lang vội vã túm lấy tà áo, men theo thang trượt xuống, sau đó chỉnh lại áo bào, bước nhanh về phía đám đông: “Vừa nãy ta nghe Cố lão đại nhân nói rằng hai huynh đệ nhà họ Thang chúng ta có thể làm chứng. Vậy nên ta không mời mà tới, làm chứng cho mọi người đây!”