Cố Thậm Vi khẽ nhíu mày. Nàng chưa từng có ý định mời huynh đệ Thang gia ra làm chứng.
Ngày đó, khi Thang đại lang kể chuyện này với nàng, nàng đã hứa sẽ không kéo nhà họ Thang vào, dù gì thì hắn cũng chỉ muốn giữ mình trong sạch, tránh rắc rối.
Vậy mà bây giờ, Thang Thư Hoài lại làm ra chuyện này…
Nàng nhớ lại câu “Cố lão đại nhân” ban nãy, lông mày càng nhíu chặt hơn. Không lẽ Thang nhị lang đến đây là để làm chứng cho lão gian thần họ Cố?
Thang nhị lang không chút chần chừ, đi thẳng đến trước mặt Cố Ngôn Chi: “Cố lão đại nhân nói không sai. Năm đó, ta và đại ca quả thực đã từng bắt mạch cho Cố Ngũ phu nhân. Ta cũng tận mắt nhìn thấy đứa trẻ này khi vừa chào đời đã tím tái, có dấu hiệu bị trúng độc.”
Người Cố gia nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Những người đứng xem náo nhiệt bên ngoài bức tường cũng thấy rõ tình hình, lập tức bắt đầu bàn tán xôn xao.
Cố lão gia vuốt râu, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Ông ta khẽ gật đầu với Thang Thư Hoài:
“Đa tạ Thang nhị lang đã dám đứng ra nói lời công đạo. Nếu không, tối nay dù chúng ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch nỗi oan này.”
“Người hiền lành thì dễ bị ức h**p, ngựa tốt thì dễ bị người cưỡi. Ôi chao… rốt cuộc cũng chỉ là một màn kịch náo loạn mà thôi.”
“Dù sao cũng đều mang họ Cố, lão phu cũng không phải kẻ hẹp hòi nhỏ nhen. Hay là cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, giải tán đi thôi, đỡ làm phiền đến sự yên tĩnh của hàng xóm láng giềng.”
Thang Thư Hoài xắn tay áo lên, nhưng lại lắc đầu: “Không vội! Cố lão đại nhân nói chuyện cứ thích nói nửa chừng, ta lại không có thói quen đó.”
Sắc mặt Cố Ngôn Chi lập tức thay đổi.
Nhưng Thang nhị lang dường như không nhìn thấy, hắn tiếp tục nói:
“Sao ngài không nói rõ luôn, rằng năm đó, chúng ta đã nói với ngài rằng Cố Ngũ phu nhân trúng phải một loại độc mãn tính. Độc tố ngày qua ngày tích tụ trong cơ thể nàng ấy, đến mức truyền sang cả thai nhi.”
“Bào thai trong bụng nhiễm kịch độc, vì vậy mà chết trong bụng mẹ. Hơn nữa, nàng ấy đột nhiên sinh non cũng là vì liều lượng độc trong cơ thể đột ngột tăng mạnh…”
Cố Thậm Vi giật mình nhìn chằm chằm vào Thang nhị lang. Chuyện này, ngày đó Thang đại lang chưa từng nhắc đến!
Nhưng lúc này, Thang nhị lang chẳng còn chút dáng vẻ lông bông thường ngày. Hắn đứng thẳng, ánh mắt sáng tỏ như trăng rằm: “Sao ngài không nói rằng, năm đó ta đã làm ầm lên, muốn đến Khai Phong phủ báo quan?”
Vừa nói, hắn vừa siết chặt nắm đấm.
Hắn có y thuật cao minh, thiên phú vượt xa đại ca. Nhưng hắn không thể làm Thái y như phụ thân và huynh trưởng của mình, cũng không thể nhắm mắt làm ngơ trước những điều khuất tất khi chữa bệnh cho quyền quý!
Đôi mắt hắn không thể dung nạp một hạt cát nào.
Hắn không thể phản bội gia tộc, nên chỉ có thể mỗi ngày đứng trên cầu Vĩnh An, hát một khúc tiễn đưa oan hồn những người chết oan uổng.
Không ai tìm đến hắn thì thôi.
Nhưng bây giờ… hắn cúi đầu nhìn xuống bộ hài cốt đen kịt của đứa trẻ sơ sinh dưới đất. Cuối cùng cũng có người chịu đứng ra, đòi lại công bằng cho đứa trẻ này.
Hắn đã im lặng một lần, không thể im lặng lần thứ hai.
Cố lão gia định lên tiếng, nhưng Thang nhị lang đã nhanh hơn:
“Năm đó, ngài cũng giống hệt như hôm nay, bình thản nói rằng đó là do độc cũ tái phát. Những bà mụ và gia nhân trong phòng, khi nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh đã chết với gương mặt kinh khủng như vậy, không một ai tỏ ra kinh hãi.”
“Cứ như thể… bọn họ đã sớm biết trước kết cục này.”
“Ta không phải người giỏi ăn nói, cũng không đứng về phía bất cứ ai. Ta chỉ đến đây làm chứng, kể lại toàn bộ sự thật mà năm đó ta đã tận mắt chứng kiến.”
Cố Thậm Vi lắng nghe, viền mắt bỗng đỏ hoe.
Nàng hoàn toàn có thể hiểu được nỗi lo lắng của Thang đại lang. Dù là trong cung hay trong những gia tộc quyền quý, ai lại muốn dùng một thầy thuốc trẻ tuổi, bộp chộp, không biết che giấu chuyện cơ mật chứ?
Những bẩn thỉu trong các đại gia tộc, người biết thì nhiều, nhưng kẻ dám nói ra lại chẳng được bao nhiêu. Dẫu sao, đó cũng là tự đập vỡ bát cơm của chính mình.
Xung quanh, tiếng bàn tán ngày một lớn hơn.
Cố Thậm Vi nhìn về phía không xa, nơi Phúc Thuận công chúa đang ngồi. Có vẻ nàng đã chán ngán chuyện này, liền đứng dậy rời đi. Cố Quân An đỡ lấy nàng, từng bước đều ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt xuyên qua đám gia nhân cầm đèn lồng, hướng về phía bên này.
Ánh mắt Cố lão gia lóe lên một tia hoảng hốt, nhưng ông ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Thang nhị lang.
“Lão phu chỉ hỏi Thang nhị lang một câu: Nếu ngươi đã chắc chắn rằng có kẻ đã đầu độc mãn tính với Tả Đường, tại sao cuối cùng lại không làm lớn chuyện, không đến Khai Phong Phủ báo quan?”
“Nếu như lời giải thích của lão phu không thể khiến các vị đại phu tin phục, thì tại sao ngươi không trực tiếp báo quan?”
“Ngươi không thể trả lời, bởi vì từ mạch tượng khi đó, việc độc cũ tái phát hoàn toàn có khả năng xảy ra, đúng chứ?”
Ông ta vừa nói vừa thở dài một hơi, sau đó lắc đầu.
“Lão phu sống đến từng này tuổi, luôn đường đường chính chính. Nếu quan phủ điều tra ra đúng là có người trong Cố gia ra tay hãm hại, thì không cần đến Khai Phong phủ tới bắt, lão phu nhất định tự tay trói kẻ đó, đưa đến quan phủ tự thú, lấy đại nghĩa diệt thân.”
“Những lời lão phu nói trước đây, từng câu từng chữ đều là sự thật. Dù có nghe lời của tiểu lang trung Thang gia, lão phu vẫn tin tưởng tuyệt đối vào người nhà mình. Họ tuyệt đối không thể làm ra chuyện sát hại người khác.”
Cố lão gia nói xong, chắp tay hướng về phía Hàn Thời Yến và Ngô Giang: “Mong hai vị tiểu đại nhân minh xét, trả lại sự trong sạch cho Cố gia chúng ta. Lão phu tin rằng, dù hai vị có quan hệ bằng hữu với Cố Thậm Vi, cũng tuyệt đối không làm chuyện thiên vị.”
Hàn Thời Yến nghe đến đây, ánh mắt nhìn Cố lão gia ngày càng thâm trầm.
Nhưng Cố lão gia cũng không hề né tránh, mà chậm rãi nhìn thẳng lại hắn.
“Cố lão đại nhân đã xây cái đài này quá cao, Hàn mỗ chỉ là một thư sinh tầm thường, trèo lên không nổi.”
“Hôm nay ta đến đây, chẳng qua là làm chứng. Xử án thế nào, có một thì là một, có hai thì là hai. Không ngờ rằng ta còn chưa mở miệng, đã bị áp cho cái danh thiên vị.”
“Hàn mỗ học hành chưa được bao lâu, nhưng hôm nay xem ra cũng học được từ Cố lão đại nhân thế nào là ‘ra tay trước để chiếm lợi thế’, thế nào là ‘cắt bỏ cánh tay để bảo toàn mạng sống’.”
Hôm nay bọn họ cuối cùng cũng được tận mắt chứng kiến như thế nào là “cáo già xảo quyệt”.
Lão hồ ly nhà họ Cố hết lần này đến lần khác chối tội, mặt dày hơn cả tường thành. Khi thấy Thang nhị lang đứng ra làm chứng, lão lập tức lạnh lùng tính toán đối sách.
Hắn dám chắc, dù cho Cố Thậm Vi và Ngô Giang có chứng minh được rằng Tả Đường và đứa con trong bụng bị trúng độc trong Cố gia, thì… lão hồ ly này cũng sẽ chọn ra một kẻ thí tốt trong nhà, đứng ra chịu tội thay!
Hàn Thời Yến chợt nheo mắt, giọng nói lạnh lùng:
“Dĩ nhiên phải tra rõ ràng rồi. Nếu không đến lúc đó, lại chẳng biết từ đâu nhảy ra một con mèo con chó nào tự nhận là hung thủ, khiến cả thành Biện Kinh cười chê Cố gia bịa đặt kẻ chịu tội thay.”
“Cố gia thanh danh trong sạch, lại có tấm gương ‘đại nghĩa diệt thân’ đặt ở đó, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như thế.”
Sự thản nhiên trên gương mặt Cố Ngôn Chi lập tức cứng lại.
Hàn Thời Yến vừa dùng chính là chiêu ‘gậy ông đập lưng ông’!
Bầu không khí tại hiện trường đột nhiên trở nên đông cứng. Tiếng bàn luận từ đám đông bên kia đầu tường, trong màn đêm tĩnh lặng càng trở nên chói tai.
Cố Thậm Vi lặng lẽ quan sát, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Người ta vẫn nói “một hảo hán cần ba trợ thủ”, giờ đây người giúp nàng ngày càng nhiều, mà bản thân nàng lại như trở thành người vô dụng.
Nàng suy nghĩ một lúc, bước lên một bước, hướng ánh mắt lên bức tường thành.
“Ngươi có Thang nhị lang làm nhân chứng, ta đương nhiên cũng có. Còn chờ gì nữa? Ra đây đi!”