Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 84

Mì viên cá được bưng lên rất nhanh, chỉ mấy miếng lão ngỗ tác đã ăn hết sạch một bát.

Ông lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn trắng tinh như giấy, lau miệng, sau đó phủi nhẹ vạt áo rồi đứng dậy: “Đi thôi, trời sắp sáng rồi, đến lúc mở công đường.”

Hàn Thời Yến khẽ đáp một tiếng, móc tiền trả cho bốn bát mì viên cá.

Quán ăn sáng này cách nha môn Khai Phong phủ chưa đầy ba mươi bước. Cố Thậm Vi nhìn thoáng qua đám đông chen chúc trước công đường chờ xem náo nhiệt, liền túm lấy Hàn Thời Yến, kéo hắn theo rồi thoăn thoắt trèo tường vào trong.

Vừa chạm đất, Ngô Giang cũng cõng lão ngỗ tác nhảy vào theo sau.

Lúc này, trên công đường đã vang lên những tiếng đùng đùng đùng của trượng hình sát uy dằn xuống đất.

Cố Thậm Vi tiến lên vài bước, dừng lại trước đại đường, ánh mắt rơi xuống phủ doãn Khai Phong Vương Nhất Hòa đang ngồi chính giữa công đường.

Người ta thường nói cháu ngoại giống cậu. Nếu bây giờ đặt một thanh kiếm lên cổ Ngô Giang, ép hắn dùi mài kinh sử suốt ba mươi năm, e rằng hắn cũng sẽ biến thành một người như Vương Nhất Hòa.

“Cố Ngọc Thành, ngươi còn điều gì muốn nói không?”

Sắc mặt Cố Ngọc Thành xám ngoét, ngồi bệt dưới đất, nghe tiếng kinh đường mộc vang lên, lập tức giật bắn người, hoảng hốt ngồi thẳng dậy.

Hắn há miệng, dáo dác nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng Cố Ngôn Chi nhưng không thấy, trong lòng càng thêm hoảng loạn: “Ta… ta… ta…”

“Là ta giết! Là ta giết! Đại nhân, ta đã giết Tả Đường cùng đứa bé trong bụng nàng, ta còn dùng tổ yến tẩm độc để hại chết Xuân Hạnh.”

Giọng nói vang lên khiến tim Cố Thậm Vi đột nhiên thắt lại. Nàng lập tức quay đầu nhìn về phía cửa đại đường.

Một nữ nhân đứng đó, dáng vẻ kiên quyết, cất giọng dõng dạc: “Đại nhân, tiện phụ họ Mạnh, tên Vân, là đại nương của Đại phòng nhà họ Cố. Toàn bộ việc quản lý kho phủ và mua sắm trong Cố gia đều do ta đảm nhận. Là ta giết bọn họ.”

Mạnh Vân đã tự thú!

Sự kiện chấn động này khiến đám đông trước công đường ồn ào hẳn lên, ai nấy đều rướn cổ nhìn cho rõ.

Cố Thậm Vi siết nhẹ nắm tay, ánh mắt châm chọc nhìn về phía Mạnh Vân.

Mạnh thị cảm nhận được ánh nhìn ấy, liếc nàng một cái, nhưng rất nhanh đã quay đầu đi.

Bốp!

Vương Nhất Hòa một lần nữa vỗ mạnh kinh đường mộc xuống bàn: “Chốn công đường, không được ồn ào! Mạnh Vân, ngươi nói ngươi mới là hung thủ thực sự đã hạ độc giết người? Vậy bản phủ hỏi ngươi, vì sao ngươi giết người, giết bằng cách nào? Trước đó, khi đối chất ở Cố phủ, vì sao ngươi không nói? Hay ngươi đang định gánh tội thay Cố Ngọc Thành?”

Mạnh thị nghe vậy, khẽ cười lạnh, liếc nhìn Cố Ngọc Thành, chậm rãi đáp: “Đại nhân, tiện phụ nào dám làm chuyện nhận tội thay kẻ khác? Huống chi, giờ này ở Biện Kinh ai mà không biết, Cố Ngọc Thành nuôi ngoại thất bên ngoài. Ta vì hắn mà trở thành trò cười, lẽ nào lại đem mạng sống của mình đi đổi mạng hắn?”

“Ta giết Tả Đường, hoàn toàn chỉ là một sự hiểu lầm.”

Trước đó, quan sai Khai Phong phủ đã lục soát nhà chính của Cố phủ, tìm thấy số tổ yến còn sót lại có chứa độc, vì thế cả Mạnh thị lẫn Cố Ngọc Thành đều bị bắt giải đến phủ nha, giam riêng để tránh thông cung.

Khi ấy, Mạnh thị còn xách xẻng đánh người, kích động đến mức như trời sập xuống đầu. Vậy mà mới qua một đêm, nàng ta lại có thể bình tĩnh đến mức như đang kể chuyện của người khác.

“Cố gia chọn tức phụ coi trọng phẩm hạnh hơn nhan sắc, duy chỉ có Ngũ phòng là khác biệt. Tả Đường là thê tử mà Cố Hữu Niên tự mình cưới bên ngoài. Nàng ta chẳng qua chỉ là một người giang hồ tầm thường, không biết đến thi thư lễ nhạc, nhưng lại có nhan sắc tuyệt trần…”

“Dung mạo ta tầm thường, từ khi còn ở khuê phòng đã là người kém nổi bật nhất trong ba tỷ muội. Ta cũng biết rõ, tuy Ngọc Thành tôn trọng ta, nhưng chưa từng thực sự yêu ta.”

“Về sau, ta phát hiện có một thời gian, Ngọc Thành thường xuyên thất thần. Tìm hiểu mới biết, hắn luôn lấy cớ giúp Cố Hữu Niên điều tra vụ án tráo đổi quân khí để đến Thanh Minh viện gặp Tả Đường. Khi đó, ta không hề hay biết kẻ hắn thực sự để mắt tới là Xuân Hạnh, nên ta hận Tả Đường vô cùng.”

Cố Thậm Vi chăm chú lắng nghe. Khi vụ án quân khí xảy ra, phụ mẫu nàng như kiến bò trên chảo nóng, khách khứa ra vào Thanh Minh viện chưa từng ngớt. Nàng cũng không nhớ rõ, khi ấy Cố Ngọc Thành có thật sự thường xuyên lui tới đó hay không.

“Khi đó, ta bị ghen ghét che mờ lý trí, chỉ muốn dạy cho Tả Đường một bài học. Vì vậy, ta đã bỏ độc vào tổ yến trong phần bổng lộc của nàng. Loại độc này là bí phương gia truyền của một nhũ mẫu bên nhà mẫu thân ta.”

“Ý ngươi là vì ghen tuông mà hại mẫu thân ta một xác hai mạng sao?” Cố Thậm Vi không nhịn được mà ngắt lời Mạnh thị, chất vấn.

Mạnh thị lắc đầu: “Ban đầu, ta chỉ hạ một lượng độc rất ít, không đủ để lấy mạng nàng. Nó chỉ khiến cơ thể nàng suy nhược, tóc rụng dần, sắc mặt vàng vọt, nhìn như người bệnh lâu ngày. Ta chỉ muốn nàng chịu khổ một chút. Nhưng sau đó, có một chuyện xảy ra khiến ta quyết tâm trừ khử Tả Đường cùng đứa trẻ trong bụng nàng.”

Công đường chìm vào yên lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Mạnh thị.

Nàng ta khẽ thở dài: “Nhi tử ta tư chất thông minh, phu tử ở Quốc Tử Giám khen văn chương của nó xuất sắc. Nếu được danh nho chỉ điểm, sau này tất có hy vọng đỗ Tam Giáp.”

“Ta tìm đến công công nhờ giúp đỡ, nhưng lão nhân gia là người chính trực, không bao giờ đi cửa sau. Ngược lại, ông ấy còn nói nếu Quân An có thực tài, không ai nâng đỡ cũng có thể viết nên áng văn chương xuất chúng, thi đỗ Tam Giáp. Nếu không đỗ, vậy thì công phu chưa đủ, học vấn vẫn còn kém một bậc. Ông ấy nói nếu giúp Quân An tìm người nâng đỡ, sẽ là bất công với những sĩ tử nơi sơn dã.”

“Họ nói gì mà phong thái quân tử, nhưng ta chỉ là một phụ nhân, làm sao hiểu được những điều đó? Một mẫu thân, vì con mình, chuyện gì cũng có thể làm. Sau nhiều đắn đo, ta quyết định tìm Tả Đường, nhờ nàng gửi lời tới tiểu thúc trong cung, để hắn tìm một vị phu tử chỉ điểm cho Quân An. Khi đó, ta đã ngừng bỏ độc vào tổ yến của nàng.”

“Đại nhân có thể hỏi Xuân Hạnh, khi ấy Tả Đường chưa xuất hiện triệu chứng rụng tóc hay da vàng. Độc trong người nàng còn rất nhẹ. Nhưng không ngờ, Tả Đường chẳng những mỉa mai con ta, mà còn buông lời giễu cợt: ‘Nó không thể nào đỗ Trạng Nguyên. Ngươi có thể, nhưng con ngươi thì không.’”

“Lúc ấy ta đã giận không thể kìm nén. Ngày hôm sau, lại nghe tin Cố Ngọc Thành hộ tống Tả Đường đến chùa dâng hương. Lửa ghen trong lòng bùng lên, ta liền tăng thêm liều lượng độc vào tổ yến.”

Nói đến đây, Mạnh thị bật khóc.

“Ta không nghĩ độc dược lại mạnh đến vậy, càng không ngờ sẽ dẫn đến thảm kịch một xác hai mạng. Tả Đường là người luyện võ, thân thể vốn cường kiện. Ta chỉ muốn nàng chịu khổ, tốt nhất là mất đi đứa bé trong bụng.”

“Nhưng ai mà biết, sau khi sinh ra thai chết lưu, nàng lại đại xuất huyết mà mất mạng.”

“Ta lúc đó hoảng sợ vô cùng. Đúng lúc trước đó Tả Đường từng trúng độc tiễn khi đến chùa, thấy đứa trẻ sinh ra toàn thân đen kịt, ta liền đổ hết mọi chuyện lên độc tiễn kia.”

“Cố Ngọc Thành và công công đều là nam nhân, không thể vào phòng sinh, vì vậy không ai biết chân tướng. Bà bà một lòng hướng Phật, cũng không quan tâm chuyện trong nhà. Mọi việc trong nội trạch đều do ta quản, ta nói thế nào, họ liền thuật lại với hai vị Thang đại phu như thế.”

“Ta sai Cố Ngọc Thành đi lấy bát tổ yến, nhưng không ngờ, hắn lại đụng phải Xuân Hạnh…”

Bình Luận (0)
Comment