Cố Thậm Vi lắng nghe, trên mặt càng thêm vẻ chế nhạo.
Hàn Thời Yến tựa như có thể đoán trước tương lai, quả nhiên lời hắn nói đã ứng nghiệm.
Vừa rồi, rõ ràng là sau khi nhìn thấy cây trâm vàng, nghe được lời cáo buộc của Xuân Hạnh, Mạnh thị mới biết Cố Ngọc Thành nuôi ngoại thất bên ngoài. Cơn giận bùng lên khiến nàng ta vung xẻng đánh người.
Thế nhưng bây giờ, nàng ta lại thay đổi lời khai, tự nhận mình là hung thủ giết người.
Hàn Thời Yến đoán không sai, chiêu cuối cùng của lão hồ ly họ Cố chính là “bỏ xe giữ tướng”. Nếu không phải Hàn Thời Yến sớm chặn đứng hắn, hắn không dám tùy tiện tìm một “mèo hay chó” nào đó thay thế. Hơn nữa, vì bọn họ ra tay bất ngờ, kết hợp với lời tố cáo của Xuân Hạnh cùng tang chứng là tổ yến có độc, Cố Ngọc Thành không thể nào chối cãi. Thì giờ đây, người đứng ra nhận tội e rằng không phải Mạnh thị, mà là ma ma quản sự của Đại phòng.
Cố Thậm Vi nghĩ vậy, liền ngắt lời Mạnh thị.
“Ý của ngươi là chuyện hạ độc hoàn toàn do một mình ngươi gây ra, những người khác không hề hay biết?”
Khi nói, nàng liếc nhìn Vương tri phủ trên công đường, thấy ông ta không có ý ngăn cản, liền càng thêm yên tâm mà đẩy mạnh thế công.
Mạnh thị do dự một lúc, rồi vẫn gật đầu, cắn môi nói: “Đúng là không ai hay biết.”
Cố Thậm Vi bật cười lạnh: “Theo lời khai của huynh đệ Thang gia, khi đệ đệ ta chào đời, tình trạng rõ ràng khác thường. Ấy thế mà bên cạnh có Dung ma ma người của lão phu nhân và Lưu bà mụ phụ trách đỡ đẻ, cả hai lại tỏ ra thản nhiên, như thể từ lâu đã biết trước sự việc.”
“Vậy rốt cuộc là mắt họ mù, không nhìn thấy điều bất thường, hay là trong mắt người Cố gia, nô bộc không phải là người?”
Giọng nàng sắc bén, ánh mắt như dao, khiến Mạnh thị chưa từng thấy qua trận thế như vậy, rõ ràng có phần hoảng loạn.
Nàng ta trợn to mắt nhìn Cố Thậm Vi, lắp bắp: “Ta hiểu lầm ý của ngươi. Ta tưởng ngươi hỏi những người khác, ý chỉ công công bà bà và trượng phu ta, tức là những người họ Cố khác.”
“Trước đó, đám người Dung ma ma không biết gì cả. Ta thấy Tả Đường động thai, Lưu bà mụ lại có kinh nghiệm phong phú, chỉ cần sờ bụng là biết hài tử đã chết lưu. Khi đó, hai vị đại phu Thang gia còn chưa đến, ta liền nói với bọn họ chuyện mũi tên độc.”
“Lưu bà mụ là bà đỡ nổi danh gần xa, từng gặp qua tình huống tương tự. Bà ta kể lại chuyện xưa mình từng chứng kiến, rằng cũng có một sản phụ trúng độc, đứa trẻ sinh ra…”
Mạnh thị chợt nghẹn lại, tránh ánh mắt của Cố Thậm Vi, rồi tiếp tục: “Hài tử sinh ra toàn thân tím tái, không chỉ cụt tay cụt chân, mà trên mặt còn có bốn con mắt. Sau khi nghe bà ta kể, Dung ma ma đã có sự chuẩn bị trong lòng, nên mới không tỏ ra kinh ngạc.”
Cố Thậm Vi nhìn bà ta, cười như không cười.
Mạnh thị mím môi: “Sự thật chính là như vậy, ta không hề nói dối.”
“Mạnh đại nương, e là ngươi đã quên một chuyện rồi.”
“Theo lời Xuân Hạnh khai báo, khi nàng ta đến phòng bếp lớn lấy tổ yến, phát hiện lần này lại đựng trong bát lớn, không keo kiệt dè sẻn như mọi khi. Nàng ta liền hỏi người trong bếp, thì được đáp rằng, tổ yến là do Dung ma ma bên cạnh lão phu nhân mang đến.”
“Vừa rồi, Mạnh đại nương nói ngươi quản lý nội vụ, việc hạ độc vào tổ yến chỉ có mình ngươi làm, Dung ma ma hoàn toàn không hay biết.”
“Vậy ta hỏi ngươi, nếu không quản tổ yến, cũng không phụ trách phòng bếp, vậy tại sao Dung ma ma lại đích thân mang một bát tổ yến đến đó? Chẳng lẽ trước đó bà ta biết chuyện, sau đó lại đột nhiên mất trí nhớ sao?”
Lời vừa dứt, đám đông vây xem trước cửa lập tức xôn xao bàn tán. Giọng nói từng đợt dâng cao, vang vọng không dứt.
Mạnh thị run rẩy cả người, quay đầu nhìn lại, sau đó sắc mặt tái nhợt mà cúi đầu.
Cố Thậm Vi hơi rủ mi. Nàng từng là người Cố gia, tuy không thích đọc sách, chỉ một lòng luyện kiếm, là kẻ dị loại trong gia tộc, nhưng cùng chung một mái nhà, ai lại không hiểu ai?
Cố lão gia lấy quy tắc “không nạp thiếp” làm gia phong, mục đích là muốn dựa vào điểm này để cưới được tiểu thư danh môn, được nhà mẫu thân yêu thương che chở.
Nhưng dù tiểu thư khuê các có hạ giá đi chăng nữa, cũng không thể nào đến mức công chúa gả cho kẻ ăn mày. Chung quy vẫn phải là môn đăng hộ đối.
Cố Ngọc Thành là trưởng tử của Đại phòng, khi hắn thành thân, Cố Ngôn Chi mới chỉ là một quan chức tép riu, mà bản thân Cố Ngọc Thành lại không có tiền đồ, rõ ràng vô vọng với khoa cử. Dù hắn có kiễng chân đến mức đầu ngón chân chạm đất, mu bàn chân căng thẳng thẳng tắp, cũng chẳng với tới nổi phượng hoàng .
Mạnh thị quản gia ổn trọng, không phạm sai lầm lớn, nếu chỉ quanh quẩn trong hậu viện, có thể xem như người có tâm kế thủ đoạn. Nhưng nếu thực sự lên công đường, muốn nàng xoay chuyển càn khôn, vậy thì quá sức rồi!
Cố Ngôn Chi có thể ám chỉ nàng đứng ra nhận tội thay, nhưng lại không có đủ thời gian, cũng không có cơ hội, để dạy nàng từng bước, thống nhất lời khai.
Dù sao thì, cho đến tận hôm nay, ngay cả bản thân Cố Thậm Vi cũng không ngờ nhát kiếm đầu tiên nàng vung về phía Cố gia lại chính là mở quan tài khám nghiệm cho đệ đệ mình.
Mạnh thị không thể lo liệu chu toàn mọi mặt, mà chính những kẽ hở nàng ta bỏ sót lại trở thành điểm mấu chốt để phá vỡ chiêu “bỏ xe giữ tướng” của Cố Ngôn Chi.
“Sao ngươi không trả lời câu hỏi của ta, mẫu thân của trạng nguyên lang?”
Mạnh thị nghe cách xưng hô này, cả người run lên, nhưng dường như nhờ vậy mà lấy lại được vài phần bình tĩnh. Nàng ta ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía Cố Thậm Vi:
“Toàn bộ Cố gia, chỉ có trong viện của lão phu nhân mới có một phòng bếp nhỏ.”
“Trước đó, lượng độc dược vừa phải, nấu ra không màu không vị, ta yên tâm giao cho phòng bếp lớn nấu. Nhưng lần cuối cùng, ta hạ thuốc nhiều hơn, sợ rằng nếu nấu trong phòng bếp lớn sẽ bị người khác vô tình uống nhầm, dễ gây họa.”
“Hơn nữa, vì lượng độc dược nhiều, ta cũng không chắc liệu nó có còn không màu không vị hay không, nên mới mang đến phòng bếp nhỏ, định nấu xong rồi tự tay đưa qua. Không ngờ lại bị Dung ma ma nhìn thấy. Đúng lúc đó bà ấy có việc phải đi đến phòng bếp lớn, tiện thể giúp ta mang qua.”
“Lúc ta thấy Tả Đường nguy kịch, trong lòng vô cùng hoảng loạn. Nhân lúc Thang nhị lang gây náo loạn, thu hút sự chú ý của mọi người, ta lập tức tìm Cố Ngọc Thành. Ta nói với hắn, bát tổ yến đó là do ta nấu.”
“Hiện tại, lấy lí do Tả Đường tái phát độc cũ mà chết, dù trong lòng ta không có gì phải sợ, nhưng ta e rằng có kẻ lấy bát tổ yến kia làm cớ, đến lúc đó ầm ĩ lên sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhi tử của ta.”
Mạnh thị sợ Cố Thậm Vi lại cắt ngang lời mình, nên vội vàng nói tiếp: “Dù Cố Ngọc Thành không quá yêu thích ta, nhưng đối với nhi tử Cố Quân An, lại gửi gắm rất nhiều kỳ vọng. Nghe ta nói vậy, hắn liền đi lấy bát tổ yến kia.”
Nói đến đây, Mạnh thị đột nhiên quỳ xuống, hướng về phía phủ doãn Khai Phong Vương Nhất Hòa, dập đầu thật mạnh.
“Xin đại nhân minh giám, chuyện giết người này quả thực là do một mình ta gây ra. Nếu Cố Ngọc Thành là hung thủ thực sự, vậy thì hắn phải si mê sắc đẹp đến mức nào mới có thể để lại Xuân Hạnh, người đã sinh nghi với tổ yến ngay lúc đó?”
“Đây chính là tội danh giết người! Nếu Xuân Hạnh thật sự nắm được nhược điểm lớn như vậy, làm sao lại rơi vào cảnh bị ruồng bỏ? Nếu Cố Ngọc Thành thực sự là chủ mưu, đáng lẽ hắn nên nâng niu nàng ta, tìm cách trấn an nàng ta mới phải!”
“Nếu ta đã biết Xuân Hạnh nghi ngờ tổ yến, thì làm sao có thể dung túng để nàng ta mượn cớ hồi hương, ngang nhiên rời khỏi Cố gia?”
“Đại nhân, chính vì ta không biết Xuân Hạnh đã đoán được vấn đề của tổ yến, mà Cố Ngọc Thành cũng không biết tổ yến có độc, nên mới để nàng ta sống đến ngày hôm nay, để rồi quay lại vu oan cho Cố gia!”
Những lời này của Mạnh thị thoạt nghe lại có vẻ hợp lý, đám đông lập tức đổi chiều, bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Vương Nhất Hòa không để lộ chút cảm xúc nào, bỗng nhiên “chát” một tiếng, vỗ mạnh xuống kinh đường mộc. Ông ta vẫn giữ dáng vẻ nho nhã như trước, khiến người ta không thể đoán được hỉ nộ trong lòng.
“Im lặng!” Vương Nhất Hòa trầm giọng quát.