Người Đại Ung vốn thích náo nhiệt, lúc này trời mới tờ mờ sáng, không ít người cầm bữa sáng vừa nhai vừa chăm chú lắng nghe.
Lại có một tiểu đồng tóc trái đào cưỡi trên vai phụ thân, một tay cầm bánh hoa, một tay cầm viên bánh vừng. Miệng thì nhỏ nhưng lòng lại tham, vụn bánh rơi đầy trên đầu phụ thân mình, vậy mà vẫn nhét đầy miệng, không nỡ ngừng ăn.
Vương Nhất Hòa vỗ mạnh kinh đường mộc, đứa trẻ giật mình, khóc òa lên, chiếc bánh vừng trong tay lăn lông lốc xuống đất, dừng lại ngay bên cạnh Mạnh thị.
Phụ thân đứa trẻ thấy vậy, vội vàng lùi ra sau vài bước, hoảng hốt bỏ chạy.
Mạnh thị cảm nhận được sự khác biệt nơi đầu ngón tay, cúi người nhặt lên, nhìn chiếc bánh vừng, lòng trăm mối ngổn ngang.
Nàng ta nhìn nó một lúc lâu, đợi tiếng khóc của đứa trẻ xa dần, mới tiếp tục lên tiếng:
“Ta gả vào Cố gia nhiều năm, sinh được ba nữ nhi một nhi tử. Vài ngày trước, Nhị phòng vừa có thêm người, lại là cháu trai đích tôn.”
“Ba nữ nhi đã xuất giá, Quân An lại đang thời kỳ tiến thủ, Đại phòng lúc nào cũng lạnh lẽo, vắng vẻ. Ta nghe Cố Ngọc Thành nói muốn có thêm một nhi tử nữa, liền để tâm đến hắn. Hắn có nuôi ngoại thất bên ngoài, thật ra ta cũng không quá giận dữ.”
“Dù sao thì trừ gia phong nghiêm khắc của Cố gia và sự hà khắc của công công, trong kinh thành này có nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp?”
“Nếu đó là một nữ nhân xa lạ, dù có sinh con mang về phủ nuôi, ta cũng chẳng để ý. Nhưng người đó lại là Xuân Hạnh! Không chỉ vậy, Cố Ngọc Thành còn tặng ả một cây trâm cài vàng giống hệt của ta.”
“Lúc ta nhìn thấy, giận đến nổ đom đóm mắt, vừa thẹn vừa tức. Thẹn vì năm đó ta nhận nhầm người, tưởng là Tả Đường, nhất thời kích động mà hại chết nàng ta; tức vì Xuân Hạnh có tâm kế quá sâu, có thể giấu trời qua biển suốt bao năm, khiến ta như con rối trong tay ả.”
“Huống hồ lúc đó, Cố Thậm Vi còn sống trở về kinh, ta sợ nàng ta sẽ lật lại chuyện cũ…”
“Hôm đó, sau khi ta trở về, Cố Ngọc Thành hỏi ta mở kho, muốn lấy ít tổ yến, nói là biếu tặng bằng hữu. Nhưng ta biết, hắn là muốn mang cho Xuân Hạnh, thế nên ta lại một lần nữa hạ độc vào đó, nếu không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng..”
Mạnh thị vừa dứt lời, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Cố Thậm Vi.
Tuy rằng Vương Nhất Hòa đang thẩm án, nhưng ai nấy đều nhìn ra, vị đại nhân này rõ ràng muốn xem Cố Thậm Vi và Mạnh thị đấu trí, đấu pháp ngay trên công đường.
Không chỉ người khác, ngay cả Mạnh thị cũng không nhịn được mà liếc nhìn Cố Thậm Vi.
Cố Thậm Vi nhìn nàng ta, ánh mắt thâm trầm, sau đó chậm rãi giơ tay lên, vỗ tay ba tiếng giòn giã.
“Mạnh nương tử quả thật là người nhanh trí! Ngươi gả cho Cố Ngọc Thành, một kẻ vô dụng như vậy, đúng là đáng tiếc. Trước đây ta từng thắc mắc, tại sao một kẻ như hắn lại có thể sinh ra trạng nguyên lang, hóa ra phò mã gia là được chân truyền từ Mạnh nương tử đây.”
“Chỉ tiếc rằng, ở bên một kẻ ngu dốt quá lâu, chính mình cũng sẽ trở nên ngu dốt.”
“Ngươi đang nghĩ gì? Nghĩ rằng sau khi ngươi đứng ra nhận tội thay Cố Ngọc Thành, Cố gia có thể diễn lại màn ‘đại nghĩa diệt thân’ giống ba năm trước hay sao?”
“Cố Quân An mang họ Cố, cái họ này không thể thay đổi. Bảo vệ Đại phòng Cố gia chính là bảo vệ chỗ dựa của Quân An. Đến lúc đó, cha con Cố Ngọc Thành nước mắt ròng ròng, diễn một màn ân nghĩa lẫm liệt, đuổi kẻ độc ác như ngươi ra khỏi cửa…”
Mạnh thị nghe đến đây, đột nhiên bật dậy từ dưới đất.
Chỉ là, nàng ta thấp hơn Cố Thậm Vi nửa cái đầu, cho dù thế nào cũng không đủ khí thế áp đảo.
“Ngươi đừng có ăn nói bừa bãi! Người là ta giết, ta đã thừa nhận, cớ gì cứ phải kéo phu quân ta vào?”
Cố Thậm Vi khẽ cười, giọng nói mang theo chút châm chọc: “Ngươi có từng nghĩ đến, khi đó trong phòng sinh nở, Lưu bà mụ đã chết, Xuân Hạnh, ngươi và Thang nhị lang đều đang đứng ở đây, vậy tại sao Dung ma ma lại không có mặt? Ngươi thực sự nghĩ rằng, chúng ta đã quên mất sự tồn tại của bà ta rồi sao?”
Xuân Hạnh và Thang Thư Hoài nghe thấy tên mình, lập tức tức giận, trừng mắt nhìn Mạnh thị và Cố Ngọc Thành, sau đó đầy mong chờ nhìn về phía Cố Thậm Vi.
“Ngươi có biết vì sao trước đó ta cứ liên tục cắt ngang lời ngươi, buộc ngươi phải nói ra càng nhiều chi tiết về vụ giết người hay không?”
Sắc mặt Mạnh thị lập tức tái nhợt!
Cố Thậm Vi như một chiếc nỏ liên hoàn, liên tục truy vấn, buộc nàng ta phải không ngừng bổ sung chi tiết để chứng minh mình là hung thủ. Mạnh thị càng nói càng trôi chảy, một hồi kể lại gần như không có sơ hở, Cố Thậm Vi cũng không thể hỏi thêm gì nữa.
Nàng ta cứ ngỡ mình đã thắng, lại không ngờ đây cũng là cái bẫy mà Cố Thậm Vi giăng sẵn. Dung ma ma không có mặt ở đây, không thể nghe thấy những lời nàng ta vừa nói.
Hơn nữa, tối qua Cố Thậm Vi cùng hai người kia bất ngờ đột kích Cố phủ, căn bản không cho cơ hội để Mạnh thị bàn bạc lời khai trước.
Bây giờ, chỉ cần Cố Thậm Vi triệu Dung ma ma lên công đường, sau đó dùng chính cách đã đối phó với nàng ta mà áp lên Dung ma ma. Chỉ cần lời của Dung ma ma có chút sai khác với lời Mạnh thị, vậy có thể chứng minh nàng ta đang nói dối…
Mạnh thị hiểu ra, liền hoảng loạn. Nàng ta đảo mắt nhìn khắp nơi, nhưng không tìm thấy bóng dáng Cố Ngôn Chi. Đảo thêm một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Cố Ngọc Thành.
Thế nhưng, Cố Ngọc Thành lại như bị ánh mắt nàng ta làm bỏng, đột nhiên giật mình nhảy sang một bên.
“Đại nhân, ta bị oan! Ta thực sự không biết gì về tổ yến có độc! Ta cũng chưa từng hạ độc hại chết mẫu tử Tả Đường. Ta là một đại bá, sao phải ra tay sát hại bọn họ? Ta căn bản không có lý do gì để làm vậy!”
“Còn về Xuân Hạnh, ta cũng không biết tổ yến kia có độc. Một nam nhân như ta thì hiểu gì về tổ yến với chẳng tổ yến, đều là lấy trực tiếp từ trong kho. Ta thực sự không phải là hung thủ giết người!”
Không chỉ Mạnh thị, tất cả những người có mặt trên công đường đều hiểu rõ dụng ý của Cố Thậm Vi.
Vương phủ doãn lặng lẽ nhìn Cố Ngọc Thành một cái, lại thấy Ngô Giang nhảy nhót như con khỉ, cố gắng thể hiện bản thân, liền bất đắc dĩ nhếch môi: “Ngươi đi áp giải Dung ma ma tới thẩm vấn.”
Ngô Giang cười hì hì: “Rõ! Đợi đến lúc bà ta đến, xem có thể khai ra được bao nhiêu phần! Đại nhân cứ yên tâm, có người canh chừng bà ta suốt, trừ phi bà ta có tai thính như chó săn, nếu không thì chắc chắn không biết gì về những lời bịa đặt của Mạnh nương tử.”
Nói rồi, hắn nhìn Cố Thậm Vi với ánh mắt sùng bái.
Cố Thậm Vi thấy vậy, không nhịn được mà lùi lại một bước nhỏ. Nàng dám chắc rằng nếu không phải đang ở trên công đường, e là Ngô Giang đã nhào tới, ôm lấy ống quần nàng mà gọi “Cố đại nhân” rồi. Chỉ tưởng tượng ra cảnh đó thôi cũng khiến nàng sởn gai ốc.
Những chiêu trò mà Hàn Thời Yến có thể nghĩ ra, lẽ nào nàng lại không nghĩ tới?
Dù sao thì, ngay từ ba năm trước, Cố Ngôn Chi đã dùng liên hoàn kế “Bỏ xe giữ tướng” và “Đại nghĩa diệt thân” để đối phó nàng rồi!
Nghĩ đến đây, nàng liền nhìn về phía Mạnh thị, người đang hoảng loạn tột độ.
“Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Đêm qua ngươi chịu bao nhiêu ấm ức, hôm nay lại gánh hết tội danh lên người, thế thì sao chứ? Cố Ngọc Thành có một chút nào biết ơn ngươi không? Nhi tử được ngươi cưng chiều, nâng niu từ bé, có từng nhìn ngươi một cái không? Hắn có xuất hiện ở công đường này, chỉ để nói một lời cho ngươi không?”