Ngô Giang gật đầu lia lịa, tay vung lên vẽ mấy đường trong không trung: “Đi đường tắt, đi đường tắt! Mau trổ tài đánh xe chiến của chúng ta ra đi! Hạng Vũ đánh bại Lưu Bang ở Bành Thành, mà Hạ Hầu Anh còn có thể đánh xe đưa hắn chạy thoát, ngươi thì cớ gì không làm được?!”
Gã xa phu vừa nghe đến đại danh Hạ Hầu Anh, lập tức như được tiêm máu gà. Hắn quát lớn một tiếng: “Ngồi cho vững!”
Cố Thậm Vi lập tức vươn tay nắm chặt vách xe ngựa. Xa phu kéo mạnh dây cương, đột ngột rẽ ngoặt vào một con hẻm hẹp, khiến thùng xe lắc lư dữ dội, suýt nữa quệt vào tường. Hàn Thời Yến ngồi phía đó bị văng mạnh, thiếu chút nữa là đập đầu đến nứt toác.
Cố Thậm Vi chợt nhớ ra, người này ngay cả khinh công cũng bị say, lúc này chắc chẳng khác gì chiếc lá rụng trong gió, có khi ngất đến mức mẫu thân cũng không nhận ra.
Nàng quay đầu nhìn, thấy Hàn Thời Yến nhắm chặt mắt, nghiến răng chịu đựng, quả thực có dáng vẻ sắp thăng thiên. Dù không có thuật đọc tâm, nhưng Cố Thậm Vi vẫn đoán được lúc này hắn có lẽ đã viết xong điếu văn cho Ngô Giang trong đầu, thậm chí còn viết luôn bài văn tế một năm sau.
Nghĩ đến đây, thấy bộ dạng hắn như sắp đón đại địch, nàng bật cười thành tiếng.
Trong lòng Ngô Giang nóng như lửa đốt, nào còn nhớ đến sống chết của Hàn Thời Yến, chỉ bám chặt cửa xe, sốt ruột giục giã: “Nhanh nhanh nhanh!”
Xa phu hô to đáp lại: “Ô ô ô!”
Quả nhiên vô cùng nghe lời, nhưng lại chẳng hề tăng tốc. Hắn điều khiển xe ngựa luồn lách như con lươn trườn dưới nước, vặn vẹo mấy lần rồi cuối cùng đỗ lại trước một cổng nhỏ.
Xe còn chưa dừng hẳn, Ngô Giang đã lao ra như ngựa sổng chuồng, phóng một mạch vào trong, tiếp đó là một tiếng gào thê thảm vang lên: “Ngũ tỷ, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”
Cố Thậm Vi nghe vậy, hiếu kỳ nhảy xuống xe, nhưng đến cửa mới phát hiện Hàn Thời Yến vẫn bất động như tượng, giống như một lão tăng nhập định.
Trong lòng nàng khẽ run, lẩm bẩm: “Quan văn không thể yếu đến mức này chứ? Ngồi xe ngựa cũng có thể chết à? Vậy thì ta còn phí công làm gì, cứ dùng luôn xe tang chở cả nhà Cố gia, phóng như bay khắp Biện Kinh, rồi ném thẳng đến bãi tha ma là xong. Lên được mà xuống không được, quan tài cũng chẳng cần chuẩn bị!”
Cố Thậm Vi càng nghĩ càng thấy thú vị, liền đưa tay dò hơi thở trước mũi Hàn Thời Yến.
Nào ngờ ngón tay nàng vừa chạm tới, người vốn bất động như xác chết kia bỗng mở bừng mắt.
“Làm Cố tiểu thư thất vọng rồi, ta vẫn còn sống. Cách giết người đó của nàng không có tác dụng.”
Hắn nói xong liền vén áo, bước xuống xe. Khoảnh khắc bàn chân chạm đất, Cố Thậm Vi thấy hắn lảo đảo một chút, rồi lập tức đứng vững.
Nhìn bộ dạng này, nàng không nhịn được cười, cũng nhảy xuống theo: “Cứng miệng lắm!”
Nàng khẽ hít một hơi, vươn tay về phía Hàn Thời Yến: “Ta ngửi thấy rồi, là mùi kẹo gừng.”
Hàn Thời Yến sững lại một chút, rồi đặt một miếng gừng vào tay nàng.
“Thay vì gọi là kẹo gừng, nên nói là gừng tẩm đường thì đúng hơn. Nó được ngâm trong đường, rất ít người thích ăn, không chỉ vì mùi vị quá nồng, mà còn cay xé sau lớp ngọt ban đầu.”
Hắn luôn mang theo bên mình, chính là để dùng vào những lúc thế này.
Thấy Cố Thậm Vi không chút khách khí mà bỏ vào miệng nhai, vẻ mặt căng thẳng của Hàn Thời Yến cũng dịu đi phần nào.
Lúc này, một bà lão đứng bên cổng nhỏ tươi cười nói: “Hàn tiểu lang quân, Giang thiếu gia nhà ta bị Ngũ nương xách đi rồi, còn bị quất một roi, giờ chắc đang đau đến mức khóc cha gọi mẹ đây. Trong phủ hôm nay đông người, ta phải ở đây trông coi, ngài quen thuộc đường lối, lão thân mạn phép một lần, không dẫn đường nữa nhé.”
Rõ ràng, Hàn Thời Yến là khách quen của nhà họ Ngô, ngay cả bà lão giữ cửa cũng nhận ra, nói chuyện không chút câu nệ.
Hắn khẽ gật đầu: “Lần này hắn thực sự có việc công, vừa lui đường ở phủ nha là lập tức chạy về ngay.”
Bà lão nghe vậy, lén liếc nhìn Cố Thậm Vi một cái, cười nói: “Giang thiếu gia cũng nói y như vậy, nhưng Ngũ nương không tin đâu.”
Hàn Thời Yến không nói nhiều, dẫn Cố Thậm Vi đi qua cổng nhỏ, tiến thẳng vào phủ Ngô tướng quân.
“Ngô tướng quân có ba nam và năm nữ, trong đó Ngô Giang là con út. Đại ca, Nhị tỷ và Ngũ tỷ – người hôm nay xuất giá, đều là con chính thất cùng mẫu thân với hắn. Nhà họ Ngô đối đãi con cái không phân biệt, tất cả đều học võ từ nhỏ.”
“Ngũ nương Ngô gia dùng roi dài, từng là bạn đọc một thời gian ngắn với Phúc Thuận công chúa. Trước đó, nàng cũng từng nghe rồi, tỷ ấy có một sở thích kỳ lạ, chính là thu thập các loại khuyên tai.”
Cố Thậm Vi nghe vậy, khẽ nhíu mày: “Phúc Thuận công chúa?”
Hàn Thời Yến gật đầu: “Ừ, nhưng không được bao lâu. Nghe nói Ngũ nương đã giận dữ rời cung, từ đó cắt đứt liên lạc với công chúa. Chuyện cụ thể xảy ra thế nào ta cũng không rõ, chỉ nghe Ngô Giang tán gẫu mà thôi.”
Hôm nay là ngày vui, khắp nơi treo đèn kết hoa, ai nấy đều rạng rỡ.
Hiển nhiên, Ngô Giang đã cố tình chọn một cổng nhỏ gần chỗ Ngũ nương nhất. Hai người băng qua một võ trường, rồi đến trước một tòa tiểu lâu.
Xung quanh tiểu lâu không có hoa cỏ, chỉ có cọc mai hoa và tượng đồng nhỏ treo lơ lửng. Nhìn kỹ, những tượng đồng ấy đầy vết roi, từng đường từng đường hằn sâu.
Cố Thậm Vi nhìn đến xuất thần, vừa định vươn tay chạm vào thì chợt nghe một giọng nói trong trẻo vọng xuống từ trên lầu.
Nàng ngẩng đầu, thấy một nữ tử vận hỷ phục xanh lục, đầu đội mũ hoa, đôi mắt phượng sắc sảo, sống mũi cao thẳng, khóe môi hơi nhếch lên. So với nàng, Ngô Giang chẳng khác nào cát bụi dưới đáy sông Vĩnh An, hoàn toàn bị viên trân châu này áp đảo.
Khác với những thiếu nữ mới mười mấy tuổi đã thành thân, Ngũ nương Ngô gia hiển nhiên tuổi lớn hơn, thân hình đã dần nảy nở. Không chỉ có vẻ đẹp nữ tính, nàng còn mang theo khí chất hào hùng của nữ nhi gia đình võ tướng.
Trong tay nàng cầm một chiếc quạt tròn. Trên quạt không thêu bách hoa kỳ điểu, mà là một con mãnh hổ xuống núi sống động như thật.
“Cố Thậm Vi, đúng không? Những ngày qua, đệ đệ bất tài của ta ngày nào cũng nhắc đến ngươi tám trăm lần. Nghe danh không bằng gặp mặt, ngươi quả nhiên có một thanh kiếm tốt.”
Cố Thậm Vi chỉ vào vết roi trên thân tượng đồng: “Ngũ nương cũng có một cây roi tốt.”
Ngũ nương cười sảng khoái: “Đúng vậy! Ta đặt tên nó là Thanh Chi. Từ khi mới biết đi, ta đã bắt đầu dùng nó rồi. Lên đây đi, đều là người luyện võ, không cần câu nệ quá nhiều.”
Dứt lời, nàng lại quay sang Hàn Thời Yến: “Hàn ngự sử cũng lên luôn đi. Ngươi với bọn ta chẳng khác gì huynh đệ, nhưng đừng lắm lời, không thì ta quất ngươi đấy.”
Cố Thậm Vi nghe vậy, bật cười khẽ.
Hàn Thời Yến giật giật khóe miệng: “Ta không lên đâu. Cố tiểu thư, tự nàng lên đi, trên đó là hang ổ nữ thổ phỉ đấy.”
Cố Thậm Vi khó hiểu, nhưng thấy hắn thật sự không có ý định lên lầu, nàng đành tự mình bước lên.
Vừa vào trong, nàng lập tức hiểu được ý của Hàn Thời Yến.
Ngũ nương Ngô gia ngồi chính giữa, hai bên là bốn vị cô nương. Mặc dù khí chất, tuổi tác khác nhau, nhưng tất cả đều mang vài phần tương đồng, nhất là tư thế ngồi, lưng thẳng tắp, hoàn toàn khác biệt với những tiểu thư khuê các bình thường.
Mà lúc này, Ngô Giang lại đứng giữa năm người bọn họ, trông chẳng khác gì một con chuột đồng bị năm con đại bàng khóa chặt, run rẩy không dám động đậy. Không trách Hàn Thời Yến không muốn lên đây, nếu hắn mà lên, sợ là chuột đồng sẽ thành một đôi.
Cố Thậm Vi vừa bước vào, năm vị cô nương lập tức đồng loạt đứng dậy. Trong tay mỗi người đều cầm một món binh khí, đối diện nàng chắp tay thi lễ.
Cảm nhận được luồng áp lực ấy, Cố Thậm Vi cũng ôm quyền đáp lễ lại các tỷ muội nhà họ Ngô.
Ngũ nương thấy khách sáo đã đủ, liền vung tay ném quạt đi, nhún người lao đến trước mặt Cố Thậm Vi, không ngừng v**t v* quan bào của Hoàng Thành tư trên người nàng:
“Ngươi giỏi hơn ta. Ngươi thực sự đã chen chân vào Hoàng Thành tư rồi.”
“Rõ ràng ta cũng có một thân bản lĩnh, vậy mà cuối cùng lại chỉ có thể đánh vào mấy pho tượng đồng! Trước kia ta từng ngưỡng mộ Mã Hồng Anh vì tư tưởng khai sáng của phụ thân nàng ấy, dù không có quân tịch, nhưng vẫn để nàng ra chiến trường.”
“Còn phụ thân ta thì bảo rằng, nếu ta có thể tự ngẫm ra bản thân thua Mã Hồng Anh ở đâu, khi ấy mới thật sự trưởng thành. Trước kia ta không hiểu, nhưng hôm nay nhìn thấy ngươi, ta hiểu được rồi.”