Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 90

Ngô Giang nghe vậy thì giật nảy mình, lập tức bật dậy khỏi mặt đất, nhìn Ngô Ngũ Nương với vẻ mặt kinh hoàng: “Ngũ tỷ, không lẽ tỷ định bỏ trốn? Người đón dâu đã đến tận cửa rồi! Giờ mà bỏ lại biểu ca để đi tìm Trương Xuân Đình, vậy chẳng khác nào nói thái giám đều…”

Lời hắn còn chưa dứt, Ngô Ngũ Nương đã giơ tay vỗ mạnh lên đầu hắn.

“Ngươi nói bậy bạ gì đấy? Nếu trước khi ta và Vương Úc định thân, ta có cơ hội vào Hoàng Thành tư làm quan, thì dù thế nào ta cũng sẽ đi. Nhưng bây giờ mũi tên đã lên dây, con cháu nhà họ Ngô há có thể thất tín bội nghĩa, chỉ vì tư lợi mà đẩy kẻ vô tội vào chỗ chết?”

Nói xong, nàng quay lại bên chiếc ghế dài ban nãy, nhặt lên chiếc quạt tròn vừa ném xuống.

Ngô Ngũ Nương cầm quạt, ngượng ngùng cười với Cố Thậm Vi: “Xin lỗi nhé, để cô nương chê cười rồi. Đệ đệ của ta lúc nào cũng nói nhanh hơn nghĩ, sau này nhờ Cố đại nhân giúp đỡ nhiều hơn.”

Lúc này, tiếng pháo cùng nhạc hỷ ngày càng gần.

Ngô Giang vừa xoa đầu vừa giật mình lao đến bên cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn, sau đó hưng phấn hét lớn: “Đến rồi! Biểu ca đến đón dâu rồi!”

Ngô Ngũ Nương lập tức nâng quạt che nửa mặt, những tỷ muội Ngô gia khác cũng vội vã giúp nàng chỉnh trang.

Cố Thậm Vi thu hết cảnh tượng ấy vào mắt, khẽ mở lòng bàn tay.

Trong tay nàng, có một viên phật châu đỏ thẫm. Viên châu này có lỗ xuyên giữa, trông như vừa bị giật ra khỏi một xâu chuỗi nào đó. Nó trơn nhẵn, sắc đỏ rực rỡ như giọt máu đông, thoạt nhìn đã biết không phải vật tầm thường.

Đây là thứ mà Ngô Ngũ Nương đã lén nhét vào tay nàng khi nhân lúc vỗ về quan bào của nàng ban nãy.

Cố Thậm Vi khẽ động ngón tay, viên phật châu lập tức biến mất.

Nàng lặng lẽ liếc nhìn Ngô Ngũ Nương một cái. Giờ phút này, trên mặt nàng ấy hiện vẻ ngượng ngùng của một tân nương thực thụ.

Ở lại đây nữa cũng không thích hợp, Cố Thậm Vi lặng lẽ xoay người, bước xuống lầu.

Tại sao Ngô Ngũ Nương lại đưa nàng thứ này? Tại sao nàng ấy không nhờ Ngô Giang đưa hộ?

Nếu do Ngô Giang truyền tay, ít nhất nàng ấy cũng có thể nhắn kèm đôi lời, giải thích lai lịch của món đồ này. Chẳng phải đây là nhà họ Ngô sao? Có gì mà không thể nói rõ ràng?

Hàn Thời Yến nghe tiếng bước chân thì ngoảnh đầu lại. Nghỉ ngơi một lúc, cơn choáng váng trước đó đã tiêu tan, sắc mặt hắn trông cũng khá hơn nhiều.

Nghe tiếng đội ngũ rước dâu mỗi lúc một gần, hắn lập tức đứng lên, vẫy tay gọi Cố Thậm Vi, dẫn nàng rẽ vào một con đường nhỏ quanh co.

“Chúng ta đi bên này, khách khứa đều tập trung ở đó. Đợi đón dâu xong, chúng ta sẽ cùng đoàn xe đến nhà họ Vương.

Tân lang Vương Úc mấy năm trước đỗ tú tài, nhưng Vương Nhất Hòa cứ giữ hắn lại, không cho thi tiến sĩ. Dự đoán kỳ thi tới, hắn chắc chắn sẽ đỗ.”

“Tính tình người nhà họ Ngô khá nóng vội, hẳn sẽ không kéo dài lâu đâu.”

Hàn Thời Yến thản nhiên nói, nhưng trong lòng hắn biết rõ, không chỉ là nóng vội mà Ngô Ngũ Nương còn không có vẻ gì là bày trò chặn cửa, e rằng chờ Vương Úc vừa nàng đã nhảy phắt lên lưng Ngô Giang như con khỉ, vỗ đầu hắn bảo mau chóng đưa nàng xuất giá cho xong.

“Mấu chốt là ở nhà họ Vương. Ta sẽ làm theo kế hoạch đã bàn trước, thử thăm dò Vương Nhất Hòa.”

Hắn nói rồi, chợt ngập ngừng một chút, bổ sung:

“Trước đó ta nói với nàng rằng Vương Nhất Hòa không có quan hệ gì với Tô quý phi và Phúc Thuận công chúa, nhưng lại quên mất chuyện Ngô Ngũ Nương từng làm bạn đọc của công chúa.”

“Ngô Giang là kẻ giữ miệng không nổi. Trên đường về cho dù nhìn thấy một con chó rụng lông, hắn cũng phải kể cho Ngũ tỷ nghe. Hơn nữa, chuyện Cố gia hôm qua đã náo loạn cả thành, dù trước đó Ngô Ngũ Nương không biết, thì mấy tỷ tỷ xuất giá của nàng ấy về nhà cũng sẽ kể lại. Vậy lúc nãy nàng lên đó, có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?”

Cố Thậm Vi kinh ngạc nhìn về phía Hàn Thời Yến. Hắn hiểu về nhà họ Ngô vượt xa ngoài sức tưởng tượng của nàng.

“Xem ra, không chỉ hiểu rõ Ngô Giang, mà ngươi còn rất hiểu Ngô Ngũ Nương nữa.”

Hàn Thời Yến khẽ lắc đầu: “Trên đời này, khó hiểu nhất chính là lòng người. Đa số người ta còn chẳng hiểu nổi chính mình, huống hồ là đi hiểu người khác. Ta biết về Ngô Ngũ Nương, chẳng qua nhờ cái miệng Ngô Giang. Nếu hắn có thêm một cái nữa, thì khỏi cần ta nói, cả thành Biện Kinh đều biết rồi.”

Cố Thậm Vi nghĩ đến dáng vẻ líu ríu như chuột đồng của Ngô Giang khi nãy, không nhịn được bật cười.

Nhưng nàng không lấy viên phật châu ra, Hàn Thời Yến cũng không truy hỏi, cả hai người ăn ý tiếp tục đóng vai những khách mời không đáng chú ý trong đám đông.

Quả nhiên, nhà họ Ngô rất nôn nóng.

Hai người vừa đến trước cổng lớn, Cố Thậm Vi còn chưa kịp xem kỹ trong đám khách có những ai, thì Ngô Giang đã cõng Ngô Ngũ Nương chạy ra.

Đôi mắt Ngô Ngũ Nương có chút đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc, nhưng lúc này nàng đã lấy lại bình tĩnh.

Ngược lại, người cõng nàng, không, phải nói là “thớt ngựa” của nàng – Ngô Giang, thì nước mắt nước mũi tèm lem.

Tân lang Vương Úc đứng bên cạnh nhìn thấy vậy, đành bất đắc dĩ bước nhanh hơn.

Ngô Ngũ Nương nghe thấy tiếng thút thít ong ong bên tai, lập tức véo mạnh vào người Ngô Giang, ghé sát tai hắn mắng nhỏ: “Ngươi khóc cái gì? Ta chỉ gả đến nhà cữu cữu, ngươi gặp ta còn nhiều hơn cả lúc chưa xuất giá! Hôm nay là ngày vui của ta, không phải đưa tang! Ngươi muốn khóc thì để hôm khác hẵng khóc!”

Ngô Giang rùng mình một cái, sau đó lại càng khóc to hơn: “Chính vì ngày nào cũng phải gặp tỷ ở Khai Phong phủ, nên ta mới khóc đấy!”

Mọi người xung quanh cười ầm lên, Ngô Ngũ Nương cũng bị hắn làm cho tức đến bật cười.

Lên xe ngựa rồi, nàng thấy Ngô Giang vẫn khóc như con mèo hoa lem luốc, liền vỗ nhẹ vai hắn: “Hôm nay ta xuất giá, phụ thân và ca ca đều ở biên cương, phủ Ngô gia ở Biện Kinh này phải nhờ cả vào ngươi chống đỡ. Đừng khóc nữa.”

“Chúng ta là võ phu, giương đầu cũng một đao, cúi đầu cũng một đao, phải sống như nam tử hán, đừng để a tỷ, đừng để Hồng Anh coi thường ngươi.”

Ngô Giang đưa tay muốn kéo nàng lại, nhưng Ngô Ngũ Nương đã sảng khoái bước vào trong xe ngựa, không buồn vén rèm lên lần nữa.

Cố Thậm Vi lặng lẽ đứng trong đám đông, chăm chú nhìn theo.

Nếu như đệ đệ nàng vẫn còn sống, có lẽ bọn họ cũng sẽ như Ngô Giang và Ngô Ngũ Nương? Nàng lớn hơn đệ đệ không ít, không biết lúc nàng xuất giá, nó có cõng nổi nàng không?

“Cố Thậm Vi, đi thôi.”

Nghe thấy tiếng Hàn Thời Yến từ phía sau, nàng thu ánh nhìn, quay đầu lại.

Chiếc xe ngựa trước mặt không còn là xe của Ngô gia, mà đã thay bằng xe mang mộc bài của nhà họ Hàn, hiển nhiên là Hàn Thời Yến đã sắp xếp từ trước.

Nàng khẽ gật đầu, lên xe, cùng đoàn rước dâu tiến về Vương phủ.

Xe ngựa chạy êm ái vững vàng, độ xóc nảy cũng ít hơn hẳn xe thông thường.

Vừa ngồi xuống, Cố Thậm Vi đã nhận lấy chén trà do Hàn Thời Yến đưa qua. Nàng nhấp một ngụm, rồi lấy viên phật châu mà Ngô Ngũ Nương giao cho nàng, đưa sang cho hắn.

“Nàng ấy lặng lẽ nhét viên châu này vào tay ta, nhưng không giải thích gì cả. Đến khi đoàn đón dâu đến, ta liền xuống lầu.”

Hàn Thời Yến cầm viên ngọc lên, đưa ra ánh sáng quan sát kỹ.

Viên châu đỏ thẫm, bóng loáng mượt mà, chỉ nhìn qua cũng biết không phải vật mà nhà thường dân có thể sở hữu.

Ở thân châu, có khắc một chữ “Phật” nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment