Đệ Nhất Lang Vương

Chương 254

Sau khi ăn tối xong, Mục Tiểu Vũ chủ động yêu cầu làm tài xế đưa Vu Kiệt đến câu lạc bộ siêu xe để mở mang tầm mắt, biểu hiện vô cùng ân cần, thực chất là cô bé muốn lái thử chiếc Ferrari kia cho đỡ nghiền!

Nhưng vì chiếc xe này chỉ có thể chở hai người, nên để đưa Dương Cẩm Tú đi cùng, Vu Kiệt đã nhờ Mục Tiểu Vũ tự lái, còn anh và Dương Cẩm Tú thì theo địa chỉ do Mục Tiểu Vũ đưa rồi ngồi chiếc Rolls Royce do tài xế của nhà họ Lý đưa đến nơi đó.

Chỉ là anh không ngờ vừa lên xe thì Mục Tiểu Vũ đã phóng chiếc Ferrari đi như một cơn gió, tốc độ nhanh đến mức không tưởng tượng nổi, giống như một con ngựa vừa được tháo dây cương nóng lòng muốn được phi trên thảo nguyên vậy!

Nhìn thấy cảnh này, Vu Kiệt chỉ đành cười bất lực.

Dương Cẩm Tú nói: "Xem ra cô em họ của chúng ta rất giống lời cô hai nói, tính cách rất hoang dã!"

“Đúng vậy!”

Vu Kiệt thở dài, vẻ mặt nghiêm túc: "Anh gọi một cuộc điện thoại".

“Vâng!”

Nói xong, anh lấy điện thoại di động ra, tìm ra số điện thoại của Tần Bưu, tổng phụ trách khu vực Long Tiễn, rồi nhấn nút gọi.

“Tút tút tút…”

Một phút sau, điện thoại được kết nối.

“Này nhóc, có chuyện tốt gì sao, gọi điện thoại cho tôi muộn như vậy?”, đầu bên kia, Tần Bưu đang ngồi xử lý tài liệu tuyệt mật trong phòng làm việc, nở một nụ cười hiếm hoi hỏi.

“Đại ca Tần, em muốn nhờ đại ca giúp em một chuyện!”, giọng điệu của Vu Kiệt vô cùng thành khẩn.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tần Bưu bỗng trở nên nghiêm túc.

Nhờ ông ta giúp một chuyện?

Trong lòng Tần Bưu biết rõ thực lực của Vu Kiệt đáng sợ đến mức nào, cộng thêm vị đã trở lại địa vị cao Lưu Mặc Sinh kia và ông cụ thủ đô. Thiên hạ này, chỉ cần chuyện mà Vu Kiệt muốn làm thì hầu như không có chuyện gì là anh không làm được.

Căn cứ vào những điểm này, Tần Bưu hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Vu Kiệt trả lời: "Đại ca Tần, bây giờ trong tài khoản em có vài triệu!"

“...”

Tần Bưu không vui nói: "Này, cậu là thật tâm muốn chọc tức tôi, muốn khoe giàu với tôi đúng không!"

"Không phải đâu, đại ca Tần, em muốn nhờ đại ca giúp em đưa toàn bộ số tiền này cho các chiến sĩ Lang Nha đã thực hiện nhiệm vụ trấn thủ ở biên giới, những chiến sĩ đã kế thừa nhiệm vụ của chúng ta và tiếp tục canh giữ thủ đô!"

“Cái gì?”

Sắc mặt Tần Bưu căng thẳng, lập tức đứng lên.

Chia...chia cho những người chiến sĩ ở biên giới?

Tần Bưu biết rõ Vu Kiệt đang nói đến biên giới là nơi nào, nơi đó có một ngọn núi tuyết cực lạnh bên ngoài Trường Thành, là nơi có lực lượng phòng hộ yếu nhất, hàng năm chiến sĩ ở đó sẽ được thay đổi một lần, mà lần nào cũng có hơn một trăm người!

Mấy triệu này được chia hết, chuyện này đối với mỗi người chiến sĩ mà nói đều không phải là một số tiền nhỏ.

Đối với Vu Kiệt mà nói, số tiền này cũng không hề nhỏ.

"Vu Kiệt, cậu đã nghĩ kĩ chưa? Thật sự muốn chia cho bọn họ sao? Số tiền mấy triệu này không phải nhỏ. Với số tiền này cậu có thể ở rất nhiều trung tâm thành phố hạng hai mua được một căn biệt thự tốt đấy, cậu có chắc không?"

Tần Bưu trịnh trọng hỏi tiếp.

"Em chắc chắn!"

Vu Kiệt rất chắc chắn.

Từ khi ra tù đến nay, anh đã chứng kiến quá nhiều quá nhiều chuyện, các cậu chủ vừa có tiền vừa có quyền lại có thế lực suốt ngày ăn chơi trác táng, hết lần này đến lần khác bắt nạt những người có địa vị thấp hơn, phô trương sức mạnh của bản thân để thõa mãn tâm tư hư vinh của mình.

Còn những người chiến sĩ giúp cho đám cậu chủ này quần là áo lượt có một cuộc sống an ổn, bọn họ dùng sinh mệnh để bảo vệ cho thủ đô đất nước, quanh năm phơi nắng gió sương, mắc phải những căn bệnh tiềm ẩn, chỉ với mấy chục ngàn tiền giải ngũ ở thời đại hiện nay, ngay cả tiền trả trước cho một căn hộ cũng không đủ.

Thực tế quá tàn nhẫn!

Chuyện Vu Kiệt có thể làm không nhiều, đây là một chút tâm ý của anh.

"Được, tôi xin thay mặt một trăm vị chiến sĩ ở biên giới gửi lời cám ơn đến cậu, Vu Kiệt, cám ơn cậu!"

"Đại ca, nói những lời như vậy thì xa lạ quá. Long Tiễn cũng là nhà của em. Bất kể có đi đến đâu thì em cũng không bao giờ quên. Có điều đừng để em biết số tiền mấy triệu này khi đến tay các chiến sĩ biên cương thì chỉ còn mấy trăm, vậy đến lúc đó đừng trách Vu Kiệt em không nói lý lẽ!"

“Yên tâm!”

Tần Bưu vỗ ngực bảo đảm: "Tôi sẽ tự mình lái xe đưa tâm tư của cậu giao đến tận tay bọn họ".

“Cám ơn đại ca Tần, hoàn thành!”

“Hoàn thành!”

Cúp điện thoại, Vu Kiệt đã sắp xếp xong chuyện này rồi!

Đây chính là chuyện có ý nghĩa mà ông cụ Lý đã nói.

Ít nhất đối với Vu Kiệt, chuyện này rất có ý nghĩa.

“Anh...”

“Cẩm Tú, có phải em cảm thấy lần này anh bỏ ra mấy triệu này sẽ rất lãng phí không?”, Vu Kiệt hỏi.

Dương Cẩm Tú nắm lấy cánh tay anh, sau đó dựa vào vai anh nói: "Anh à, làm anh làm như vậy thì chắc chắn là có chủ kiến của mình. Em ủng hộ anh. Bắt đầu từ cái đêm ở Giang Thành anh theo em đến tận Ninh Thành thì Dương Cẩm Tú em đã quyết định đời này sẽ luôn đi theo anh, anh đến đâu, thì em liền đến đó, anh đừng nghĩ đến chuyện thoát khỏi em!"

“Được”. Vu Kiệt chỉ nói một chữ, đã giải thích tất cả tâm ý của anh.

...

...

Câu lạc bộ siêu xe nổi tiếng nhất ở thủ đô là câu lạc bộ Thanh Vân, những chiếc siêu xe tập trung ở đây có giá thấp nhất cũng hơn 5 triệu, những người có thể vào câu lạc bộ này đều có tài khoản ít nhất là trên 10 triệu. Không phải luật sư lớn, thì cũng là ông chủ lớn tuổi trẻ tài cao.

Hơn nữa câu lạc bộ Thanh Vân cũng rất nổi tiếng trong giới cậu chủ ở thủ đô, không chỉ bởi vì câu lạc bộ này thường xuyên có thể bố trí các cơ quan liên quan dành riêng một con đường vòng quanh núi làm địa điểm tụ tập tổ chức đua siêu xe, mà còn bởi vì người sáng lập câu lạc bộ Thanh Vân chính là cậu hai nhà họ Lưu ở thủ đô, Lưu Hải!

Nhân vật lớn nhà họ Lưu ở thủ đô hiện tại là một người rất quan trọng trong Bộ Kinh Tế, tuy địa vị không thể đạt đến cấp cao nhất nhưng cũng có thể tiếp xúc với rất nhiều người có quyền thế, và các thương hội ở khắp thủ đô, cũng chính bởi vì thân phận là gia chủ nhà họ Lưu nên ai nấy cũng đều nể mặt cả.

Nhờ vậy mà khi Lưu Hải sáng lập câu lạc bộ này đã thu hút được số tiền đầu tư lên đến 5 tỷ đồng, thành lập một mạng lưới đặc biệt thuộc về riêng mình.

Lễ hội tối nay là do Lưu Hải đặc biệt tổ chức.

Đứng trên tầng cao nhất của biệt thự trên núi, Lưu Hải mặc một bộ âu phục, nhìn xuống dưới sân thượng, lần lượt là những chiếc siêu xe đỉnh cấp đậu ở bãi đỗ xe trước cửa, lúc này tâm trạng của hắn tốt hơn rất nhiều.

Nhưng khi nghĩ đến chuyện xảy ra ở khách sạn Holy Sky đêm qua, tâm trạng của Lưu Hải lại trở nên trầm xuống!

"Đệt, cứ nghĩ đến chuyện đó là tôi lại tức giận. Ả tiện nhân Vương Huệ đó đắc tội ai lại không đắc, lại đi chọc tức cháu trai duy nhất của nhà họ Lý. Đó là nhà họ Lý đấy. Chỉ cần một câu nói của cô hai nhà họ Lý liền có thể khiến cho bố tôi lột bỏ đồng phục, cút ra khỏi Bộ Kinh tế. Cô ta còn không phải là sao chổi sao? Sao tôi lại có mắt như mù mà thích cái loại phụ nữ này không biết?"

Lưu Hải lẩm bẩm, trong lòng rất khó chịu.

Hơn nữa, sáng sớm hắn cũng biết được tin tức ông cụ Hiên Viên đã được cứu sống từ bệnh viện khu 4, mà cái giá phải trả là gia chủ hiện tại của nhà Hiên Viên phải chạy đến tứ hợp viện của nhà họ Lý!

Có một vài tin đồn nói!

Vị gia chủ của một trong bốn gia tộc lớn này đã quỳ xuống trước mặt người kia của nhà họ Lý rồi.

Là nhân vật chính của khách sạn Holy Sky, Lưu Hải thật không ngờ, chỉ biết nhà Hiên Viên vì chuyện ở khách sạn Holy Sky mà đã nhận lỗi với nhà họ Lý!

Ngay cả gia chủ nhà Hiên Viên cũng quỳ xuống, vậy hắn thì sao?

“Đệt, nếu nhà họ Lý thật sự tìm phiền phức tới tôi, vậy tôi phải làm sao đây?”, Lưu Hải càng nghĩ đến chuyện này trong lòng càng hoảng sợ!

Nhưng vào lúc này, sau lưng hắn, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Anh Lưu, khổ não như vậy, lẽ nào lại có người chọc giận anh rồi sao? Có cần tôi ra tay giúp anh giết hắn không?"

Phía sau, trong bóng đêm, khóe miệng Thanh Long nhếch lên một nụ cười nham hiểm hỏi!

Thanh Long, người của Long Môn đến rồi!

- ---------------------------
Bình Luận (0)
Comment