Đệ Nhất Lang Vương

Chương 255

Thanh Long, người của Long Môn!

Hắn ta mặc một bộ âu phục màu đen, dáng người mảnh khảnh xuyên qua ánh đèn đường chiếu sáng trên trân thượng, trông hắn ta hơi gầy!

Nhưng khuôn mặt đó...lại mang đến cho người ta một loại ấn tượng rất nữ tính.

Trong lòng Lưu Hải khẽ giật mình, sau khi một vài tia sợ hãi xẹt qua khóe mắt, hắn bình tĩnh cười nói: "Anh Thanh Long, anh đến rồi sao, đã lâu không gặp!"

“Anh Lưu, lâu rồi không gặp”.

Hai người bắt tay nhau, sau khi chào hỏi, Thanh Long nhẹ giọng nói: "Anh Lưu, nhà họ Lưu của anh ở thủ đô cũng được xem là gia tộc hào môn hạng nhất. Hầu hết tất cả mọi người trong giới cậu chủ ở thủ đô này đều phải kính trọng anh. Nghe giọng than thở lúc nãy của anh, là có người nào đã chọc anh giận rồi phải không?"

“Chuyện này...”

Lưu Hải sửng sốt một lúc, cũng không kể lại chuyện đã xảy ra vào tối qua.

Trong lòng hắn hiểu rất rõ Thanh Long là người như thế nào.

Bởi vì cả hai người đều yêu thích siêu xe cho nên mới có quan hệ thân thiết, Lưu Hải đã thấy không ít những người xuất thân từ Long Môn như Thanh Long ra tay đánh người tàn nhẫn, đối xử độc ác, tra tấn dữ dội, tàn ác hơn nhiều so với những kẻ bị kết án tử hình trong tù!

Nếu như để hắn ta biết chuyện này, dựa vào tính cách không coi ai ra gì của hắn ta, làm sao có thể không ra tay giúp mình xả giận?

Đến lúc đó thật sự triệt để mạo phạm đến nhà họ Lý, vậy thì hắn...thực sự xong đời rồi!

Nghĩ đến đây, Lưu Hải cười nói: "Không có gì, không có gì, cám ơn anh Thanh Long đã quan tâm, chúng ta đã lâu rồi không gặp, nào, đêm nay tôi sẽ cùng anh đua một vòng!"

“Anh?”

Thanh Long cười nhạt: "Có người nào trong câu lạc bộ này là không biết ông chủ lớn là anh Lưu đây có chứng sợ tốc độ cao chứ? Bỏ đi, vẫn là tôi tự mình chơi thì hơn, vậy anh Lưu, rảnh thì chúng ta lại nói chuyện tiếp".

"Vâng, vâng, anh Thanh Long đi thong thả!"

Nói xong, Thanh Long liền xoay người rời khỏi sân thượng, bước chân chậm rãi, nhưng lại có một loại khí tức rất khác thường.

Cho đến khi bóng lưng của hắn ta biến mất trong bóng đêm, Lưu Hải cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Lại hoàn hồn lần nữa, hắn phát hiện khắp lưng mình đang lấm tấm đầy mồ hôi hột.

“Cái tên Thanh Long này...”

"Không ngờ tối nay anh ta thật sự đến tham gia lễ hội trên đỉnh núi này. Xem ra cuộc đua xe tối nay sẽ có kịch hay để xem rồi!"

Lưu Hải cười thầm trong bụng!

Ý nghĩa của việc tổ chức câu lạc bộ siêu xe không chỉ là để liên hệ với giới cậu chủ ở thủ đô và thiết lập các mối quan hệ của riêng mình, mà còn là sự yểm hộ cho hội xe ngầm, lợi dụng cuộc đua siêu xe để bắt đầu phiên giao dịch rửa tiền trong giới thượng lưu.

Ngoài thân phận là đệ tử chân truyền quan trọng của Long Môn, Thanh Long còn là người có tích điểm cao nhất trong hội xe ngầm do Lưu Hải thành lập!

Đồng thời, hắn ta cũng có một biệt danh!

Sát thủ!

Tất cả những tay đua cùng với hắn ta đều sẽ gặp tai nạn ô tô rất nặng trong cuộc đua!

Không chết thì cũng sẽ bị thương!

......

......

Dưới sân thượng, hàng chục chiếc xe thể thao nối đuôi nhau kéo vào bãi đỗ xe.

Bugatti Veyron, Lamborghini, Ferrari, thấp nhất là 5 triệu, cao nhất là 50 triệu, mỗi khi một chiếc xe thể thao nổi tiếng đắt tiền xuất hiện, đều sẽ thu hút sự cổ vũ và tiếng hò hét của vô số người.

Ngoài những chủ nhân của những chiếc siêu xe tham dự buổi tiệc này thì còn có gái bán hoa và những hoa khôi từ các trường đại học trên khắp thủ đô, dùng bốn chữ để miêu tả thì chính là tập đoàn mỹ nữ.

Đặc biệt là những cô gái trẻ trong các trường đại học chiếm số lượng lớn trong số người tham gia lễ hội này.

Hầu hết bọn họ đều ôm hy vọng có thể trèo cao, để khoe khoang thế lực trong vòng bạn bè của mình, từ đó thỏa mãn tâm lý hư vinh của bản thân.

Mục Tiểu Vũ chính là một trong số đó!

Chỉ có điều điểm khác biệt giữa cô bé và những cô gái khác chính là cô bé thực sự thích đua xe.

"Dương Lan, tao sắp đến nơi rồi đây. Có gan thì lát nữa chúng ta đua một vòng, mày có dám không?"

"Ây dô? Tao cứ tưởng là ai gọi điện thoại cho tao chứ? Đây không phải là Mục Tiểu Vũ sao? Này, hình như xe mày còn không có! Mà lại muốn đua một vòng với tao? Đây không phải đang kể chyện cười sao? Lẽ nào mày muốn dùng chân chạy đua với tao à?", đầu bên kia là Dương Lan đang mặc một bộ JK, đứng cạnh Vương Đào dựa vào chiếc Lamborghini nói với vẻ khinh thường.

Nếu lúc này Vu Kiệt có mặt ở đây, nhất định sẽ nhận ra hai người này không phải ai khác, mà chính là người lúc nãy vừa bị anh sỉ nhục trong thư viện, đến mức ép dượng hai phải từ chức để làm lặng đợt sóng gió này, tránh khiến Vương Đào và bạn gái của hắn ta liên lụy đến dượng hai.

Khi Dương Lan nói xong câu này thì từ trong điện thoại vang lên một tràng cười dữ dội.

Cả hai đều vừa tốt nghiệp cấp ba và đang ở độ tuổi mười tám.

Lúc học cấp ba hai người này cũng nổi tiếng là không đội trời chung.

Dương Lan xuất thân nghèo khó, nhưng rất thích trang điểm, ngày nào cũng trêu chọc đám hot boy của trường, nhưng không ngờ cuối cùng những chàng hot boy mà con bé thích lại suốt ngày theo đuổi Mục Tiểu Vũ.

Còn Mục Tiểu Vũ bởi vì ảnh hưởng của mẹ và nhà họ Lý nên lai lịch từ nhỏ đến lớn được che giấu rất kỹ. Vì vậy, trong mắt người khác, cô bé cũng chỉ là người xuất thân trong một gia đình bình thường. Những học sinh khác vào năm mười bảy tuổi đều có một chiếc xe hơi làm quà chúc mừng chuẩn bị bước sang thành niên tuổi mười tám, nhưng cô bé lại không có.

Vì những anh chàng hot boy này mà cả hai đã là kẻ thù của nhau từ năm lớp mười cho đến tận lúc tốt nghiệp cấp ba.

Cách đây một thời gian, vừa tốt nghiệp thì Dương Lan đã tìm được một anh chàng giàu có là Vương Đào, sau khi mua một chiếc Lamborghini rồi chụp hình đăng lên Facebook, còn đặc biệt chế nhạo Mục Tiểu Vũ một trận, khiến Mục Tiểu Vũ hôm đó giận bay màu.

Vì vậy ngay khi mượn được chiếc Ferrari phiên bản giới hạn duy nhất của Vu Kiệt, trị giá lên đến 100 triệu, cô bé đã nóng lòng gọi điện thoại cho Dương Lan, yêu cầu đua một vòng để lấy lại thể diện!

“Hahaha…”

Tiếng cười chế nhạo lọt vào tai Mục Tiểu Vũ, thật là chói tai.

Cô bé siết chặt nắm đấm, vẻ mặt khó coi: "Ai nói tao không có xe! Đợi lát nữa chị đây lái xe đến, dọa chết mày!"

“Dọa chết tao?”

Dương Lan lạnh lùng khinh thường cười một tiếng: "Mạnh miệng thì ai mà không biết, không phải chỉ là mở miệng khoác lác vài câu sao? Mày giả bộ gì chứ? Cẩn thận lát nữa lại tự vác đá đập chân mình đấy!"

“Có cái rắm, mày ở bãi đỗ xe đợi tao, tao lập tức lái xe đến chiếu mù mắt mày”. Mục Tiểu Vũ hung hăng hét lên, sau đó cúp điện thoại.

Tính nết này hoàn toàn khác so với dáng vẻ ngoan ngoãn dễ thương lúc ở tứ hợp viện.

Cô bé ném điện thoại qua một bên, đạp mạnh chân ga rồi tăng tốc lái xe về phía lễ hội trên đỉnh núi cách đó không xa.

Cúp điện thoại, Dương Lan không chút để tâm.

Vương Đào ở một bên hỏi: "Có chuyện gì vậy cục cưng, ai chọc em tức giận vậy?"

Dương Lan cong môi: "Đừng nhắc nữa, chỉ là một con nhỏ nghèo rớt mùng tơi mà thôi. Rõ ràng là đến xe cũng mua không nổi, vậy mà vẫn cứ luôn tranh giành với em. Từ năm lớp mười tranh giành đến tận bây giờ, thật sự là không ra gì, thôi đừng để ý đến nó!"

“Ồ? Là như vậy sao?”

"Vâng ạ, phiền chết đi được, em nghĩ chắc là nó cũng chỉ có thể vay tiền mua một chiếc xe thể thao đã qua sử dụng rác rưởi mà thôi. Muốn đến gặp em để ra mặt, giả vờ giàu có. Xã hội bây giờ, loại người này là đáng ghét nhất, tham hư vinh chết đi được!”, Dương Lan lẩm bẩm, ánh mắt khinh thường.

Nghe vậy, Vương Đào hờ hững mỉm cười, không thành thật mà siết một tay lên eo Dương Lan: "Đúng vậy! Vẫn là cục cưng của anh ngoan nhất, đi, chúng ta vào ăn chút hoa quả nào".

“Vâng ạ!”

Dương Lan gật đầu, chủ động khoác tay Vương Đào rời đi. Không ngờ đúng lúc này, đám người vây quanh bãi đỗ xe đang chờ một chiếc siêu xe tiếp theo đi đến, tiếng hò hét vang lên dữ dội!

“Đến rồi, đến rồi!”

"Lần này là một chiếc siêu xe xịn nhất thế giới đó!"

“Ôi vãi, cái đệt, anh em ơi, hít thở sâu nào, hít thở sâu nào…”

“…”

- ---------------------------
Bình Luận (0)
Comment