Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.
Tác giả: Hắc Thư Sinh
Biên: Bạch Tú Tài
- Sinh nhật....?
Tiểu Hắc đứng sững lại trong giây lát. Hai từ sinh nhật quá đỗi lạ lẫm đối với nó, ít nhất là trong đời nó chưa từng được ai tổ chức mừng sinh thần của mình bao giờ cả.
Trông thấy khóe mắt của Tiểu Hắc đã ửng đỏ, Mộc Ánh Tuyết đau lòng ôm lấy Tiểu Hắc. Một đứa trẻ có mạnh mẽ đến đâu, có trải qua máu tanh thì vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Khẽ lau đi giọt lệ vừa xuất hiện trên khóe mắt, Tiểu Hắc mỉm cười lướt thật chậm qua từng khuôn mặt thân quen ở Mộc gia. Từ Mộc Quốc Thái, Văn tiên sinh, Mộc Ánh Tuyết Mộc Bình, Mộ Linh Nhi, Mộ An Hoa đến Mộc Dương, Mộc Trữ đến các vị trưởng bối.
- Cảm ơn... mọi người
Giọng nói có chút run rẩy, Tiểu Hắc chưa bao giờ cảm nhận được hạnh phúc ngập tràn trong trái tim nhỏ bé của mình như lúc này. Nó đã từng nhìn những gia đình khá giả khác mua bánh kem cho con của họ. Dưới ánh nến là những món quà, những món ăn ngon mà nó chỉ có thể tìm thấy trong giấc mơ cùng với cơn đói vì thiếu ăn.
Tiểu Hắc đã không còn là một con chim nhỏ được Mộc gia bảo bọc nữa. Giờ đây nó đã trở thành hùng ưng bay lượn trên chín vòm trời. Ngay cả địa cấp cao thủ được xem như á thần ở thế gian cũng không là gì trong mắt của nó cả.
Một ngày nào đó Tiểu Hắc sẽ rời đi, những thứ về phàm thế sẽ mãi là ký ức đẹp nhất. Thiên địa vạn vật, có hợp có tan, không gì là mãi mãi cả.
Trong giây phút Tiểu Hắc vẫn đang xúc động, điểm sáng kỳ dị bỗng tỏa ra một dao động kỳ lạ. Dao động này cực kỳ,huyền diệu, giống như một loại lột xác, môt thay đổi mà chính Tiểu Hắc hay Diệp Thanh Hàn cũng không nhận ra được.
- Được rồi, đừng mít ướt nữa. Mau nhắm mắt lại ước nguyện nào.
Mộc Ánh Tuyết mỉm cười vui vẻ hướng dẫn Tiểu Hắc. Đối với những đứa trẻ khác, việc có được màn thổi nến mỗi năm là chuyện quá thông thường. Còn với Tiểu Hắc lại là trải nghiệm đầu tiên trong cuộc đời của nó.
Khi nhắm đôi mắt lại, Tiểu Hắc liền nhớ đến những mơ ước mà mình cất giữ trong lòng từ nhiều năm trước. Tiểu Hắc mong ước tìm được cha mẹ ruột, được yêu thương, có một mái nhà như bao đứa trẻ khác.
Cơ mà không phải bây giờ nó cũng có nhà, có người thân yêu thương sao? Tiểu Hắc biết nếu nó thật sự gặp nguy hiểm, mọi người trong Mộc gia sẽ không ngại hi sinh thân mình để bảo vệ nó. Đó chính là tình cảm quý giá không gì đánh đổi được cả.
"Vậy thì ta nên mơ ước gì đây?"
Suy nghĩ một thoáng, Tiểu Hắc chợt khẽ cười, bắt đầu hiện lên ước nguyện trong đầu của mình.
"Ta muốn có thể đạt đến đại đạo, cướp đoạt tọa hóa, có thể thay đổi luân hồi sinh tử. Giúp cho những người thân sẽ cùng ta vĩnh sinh trường tồn, mãi mãi vui vẻ bình an."
Đại đạo vô tình, Tiểu Hắc không ngờ chỉ vì một ước nguyện tưởng chừng rất trẻ con mà nó đã phải trải qua một hành trình dài như vô tận để có thể thực hiện được điều ước của mình.
Con đường tu tiên, không có ý chí kiên định, không có mục tiêu rõ ràng, càng không có nỗ lực phi thường thì tuyệt không thể đi xa.
Tiên nhân a...
Mấy người có thể chân chính đạt tới...
Trở lại với Tiểu Hắc, sau khi ước nguyện xong, nó liền thổi nến. Sau đó là được nhận vô số quà tặng, nhiều đến mức nó hoa cả mắt lên. Mộc Bình nhìn vẻ lóng ngóng của sư đệ mình thì cười to, hiếm khi anh ta thấy Tiểu Hắc chật vật như thế. Tương Hoàn cũng phải vội vàng chạy đến phụ chủ tủ của mình nhận hòa và sắp xếp lại.
Trương Bất Phàm, Loan Phụng cùng với không ít đệ tử, trưởng lão của Mạc Kiếm Môn cũng đến góp vui. Ngay cả đại tướng Kim Tuyệt thân mang sự vụ cũng không thể không nể mặt mà xuất hiện.
- Kim huynh, ngươi đến đây chính là vinh hạnh của Mộc gia chúng ta.
Mộc lão gia chủ khách sáo chào hỏi Kim Tuyệt, trong lời nói không khỏi có chút tự hào. Trong lòng Mộc Quốc Thái, Tiểu Hắc không khác con cháu ruột thịt, Tiểu Hắc có bản lĩnh lớn, khiến cho cao tầng Yên quốc phải kính nể, Mộc gia nhờ vậy cũng thơm lây không ít.
- Mộc lão quá khiêm tốn rồi. Kẻ khác có thể không biết nhưng ở địa vị chúng ta thì sao lại không biết đến chiến tích của Tiểu Hắc chứ.
Ngồi kế bên Mộc Quốc Thái, Kim Tuyệt trong lòng cũng cảm khái vạn phần. Mộc gia đúng với danh hiệu nhân kiệt đệ nhất Yên quốc, đến cả một dưỡng tử không chung huyết thống cũng yêu nghiệt đến thế.
Một quốc gia sinh ra cao thủ là điều tốt, có thể giúp họ chống lại những đỉnh tiêm cao thủ từ nước khác. Có điều nếu vị kia quá mạnh mẽ vượt xa sự khống chế của quốc gia lại là một vấn đề khác. Do đó, quân đội ngoài mặt càng phải gia tăng quan hệ với Mộc gia, đồng thời không ngừng quan sát Tiểu Hắc để nắm bắt tình hình.
- Đó là phúc phận của Mộc gia, cũng là của Yên quốc.
Mộc Quốc Thái sống hơn nửa đời người, làm sao không hiểu được suy nghĩ của mấy lão già khác. Cho nên ông ta đều đáp trả cực kỳ khôn khéo, không để lại nguy cơ nào cho Tiểu Hắc cả.
Vị gia chủ Mộc gia này hiểu rõ, quốc gia là một thể thống nhất phức tạp, không giống gia tộc đều hoàn toàn yên tâm yêu thương lẫn nhau. Nhất là hiện tại, sức mạnh của gia tộc đang phát triển quá nhanh sẽ khiến một số người kiêng kỵ.
Có lẽ Mộc Quốc Thái và tộc nhân Mộc gia không nhận ra, thứ mà Tiểu Hắc đã gieo vào bọn họ không chỉ là sức mạnh võ đạo đơn thuần mà đó còn là sự thay đổi về mặt tư tưởng vốn đã thâm căn cố hữu. Bọn họ vẫn yêu quý Yên quốc nhưng tự tôn về gia tộc cũng càng ngày mạnh mẽ.
Buổi tiệc kéo dài đến tận khuya, mọi người đều vô cùng vui vẻ. Đã lâu Mộc gia không có hỷ sự, mọi người chỉ biết lao ra chiến trường chém giết.
Trở về phòng của mình, Tiểu Hắc ôm Đại Hắc vào trong người đùa giỡn. Đại Hắc bây giờ đã to lớn hơn, sức mạnh thể chất cũng tăng lên một cách khủng bố.
Cũng khó trách, mỗi ngày Đại Hắc đều được ăn đan dược luyện chế đặc biệt cho mình. Bên cạnh đó, Mộc gia chăm sóc chú cún cưng của Tiểu Hắc hết sức chu đáo, món ngon mỹ vị đều không thiếu phần nó. Nhờ thế mà Đại Hắc hiện tại phát triển vô cùng tốt, uy mãnh mười phần.
- Đại Hắc, ngươi biết không, ta lúc đó...
Dẫu có thay đổi ra sao, Tiểu Hắc vẫn không có một chút thay đổi nào giữa tình cảm của mình và Đại Hắc. Bản thân Đại Hắc cũng thế, chú chó mực liếm liếm bàn tay của Tiểu Hắc, hưởng thụ cái mùi huynh đệ quen thuộc của mình.
Cứ huyên thuyên suốt cả đêm, Tiểu Hắc kể lại tất cả trải nghiệm của mình với Đại Hắc. Không cần biết Đại Hắc có hiểu bao nhiêu, Tiểu Hắc vẫn kể rất vui vẻ.
Đến khi bình minh ló dạng, cả hai đều không mệt mỏi đi tản bộ sáng. Khi ngang qua khu tập luyện của Mộc gia, rất nhiều tộc nhân nhìn thấy Tiểu Hắc đều vui vẻ khách khi cúi chào.
- Công tử
Tương Hoàn dắt theo bảy thiếu niên thiếu nữ đi đến, bọn họ chính là bảy người của Thất Sát Kiếm Trận.
- Không tồi, xem ra thời gian gần đây các ngươi đều rất nỗ lực.