Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.
Tác giả: Hắc Thư Sinh.
Biên: Bạch Tú Tài.
- Thế lực lớn? Có thể bỏ ra đại giới như thế thì cũng không khó đoán cho lắm.
Gõ gõ lên bàn, Tiểu Hắc cười nhạt, trong lòng cũng đã khoanh vùng được vài thế lực. Rất rõ ràng, chỉ có quốc gia mới đủ tiềm lực để thuê hẳn một đội quân Ngạ Quỷ tham chiến. Còn về là đại quốc nào âm thầm ám toàn thì từ từ cũng sẽ tìm ra chân tướng.
Mộc Bình cười khổ cũng cất tiếng:
- Không biết phía Ngạ Quỷ có phái cao thủ đỉnh cấp tham gia hay không. Có điều số lượng hoàng cấp là rất nhiều, huyền cấp cũng đã xuất hiện. Thế nên, người phe ta khi hành động đều phải đi theo đội, không dám đi riêng lẻ.
Một cao thủ kiếm đạo địa cấp đang lĩnh hội kiếm ý cho riêng mình như anh ta chính là sát thần. Hầu như đám cao thủ Ngạ Quỷ trông thấy đều tìm cách thoát thân bằng mọi giá. Còn khi gặp người có thực lực không cao thì kẻ địch sẽ điên cuồng ra tay. Đó chính là phương châm tác chiến của đám cao thủ Ngạ Quỷ, nghe thì rất bỉ ổi nhưng chỉ có cách đó là khả dĩ mà thôi.
- Sự tham chiến đột ngột của Bình nhi và Trương chưởng môn cùng Loan trưởng lão đang khiến cho phía địch nhân rối loạn. Có điều, theo như cách hành sự của Ngạ Quỷ, bọn chúng nhất định sẽ phái cao thủ đến để chống lại.
Dường như hiểu rõ tác phong của tổ chức thần bí kia, Văn Vô Úy nghiêm mặt nói. Địa cấp tuy là cao thủ thuộc hàng cao cấp nhất trên thế giới, điều đó cũng không đồng nghĩa với việc bọn họ là bất khả chiến bại. Chỉ cần dồn địa cấp cường giả vào tử địa thì vẫn có thể tiêu diệt được.
Dĩ nhiên, điều kiện cần chính là làm sao bẫy được địa cấp cường giả. Đa phần những kẻ có tu vi đến cấp độ đó đều sẽ không dễ dàng lộ mặt, càng không nói đến chuyện ngu ngốc chui đầu vào rọ.
- Không cần quan tâm đến Ngạ Quỷ, mục tiêu của chúng ta là Trữ quân. Nếu cứ tiếp tục dây dưa với Ngạ Quỷ, chúng ta vô tình khiến cho chiến tranh kéo dài. Việc này đối với Yên quân là hoàn toàn bất lợi.
Người ngoài cuộc luôn sáng mắt, Tiểu Hắc không phải binh gia, cũng không quá lo lắng được mất hay phải tính toán bàn bạc một cách chậm chạp cổ hủ. Cái tiểu tử này quan tâm chỉ là làm sao tốc chiến tốc thắng, đối thủ nào cần phải giải quyết đầu tiên.
- Tiểu Hắc, làm tướng có nổi khổ của tướng. Chiến tranh quy mô lớn chúng ta đã trải qua, nhưng đối đầu với đội quân đông đảo cao thủ Chân Võ Môn lại là một vấn đề khác.
Một đời chinh chiến, Mộc Quốc Thái hiểu rất rõ tư duy của Kim Tuyệt. Những người thuộc thế hệ của ông luôn phải đạt sự cẩn trọng lên hàng đầu. Tư duy đột phá, thích đánh kỳ binh như Tiểu Hắc rất giống đại thống lĩnh lúc còn trẻ. Sau này, đại thống lĩnh cũng đã dần trưởng thành và không còn nông nỗi nữa.
Còn Tiểu Hắc thì...
Không, thực lực Tiểu Hắc đáng sợ hơn đại thống lĩnh ngày xưa rất nhiều lần. Binh pháp đúng sai là dựa vào kết quả để bàn luận, kẻ thắng chính là vương đạo.
Cho nên Mộc lão gia chủ vẫn tin tưởng Tiểu Hắc đủ sức tạo nên kỳ tích trong trận chiến này.
- Trữ gia là quân đội tư nhân, họ không có lý tưởng mà chỉ chiến đấu vì lợi ích. Vì thế, nếu tiêu diệt được đầu sỏ của chúng, không còn kẻ chỉ huy thì tự khắc đạo quân này sẽ tan rã. Còn về Ngạ Quỷ, chúng là cao thủ nội khí thì cứ để cao thủ nội khí đối phó, không cần thiết phải tốn binh lực mà có thể hỗ trợ đại thống lĩnh chống lại quân Tấn.
Không quá dông dài, Tiểu Hắc và mọi người liền thống nhất kế sách hành động. Bọn họ không cần phải theo mệnh lệnh của Kim Tuyệt, có thể tự do làm những gì mình muốn.
Ngay trong đêm, một mình Tiểu Hắc liền lặng lẽ không một tiếng động ẩn thân rời khỏi doanh trại. Muốn ám sát tướng địch, chỉ cần tinh, không cần lượng. Do đó, Tiểu Hắc cảm thấy chỉ cần một mình nó ra tay là ổn thỏa. Cho dù thất bại thì Tiểu Hắc cũng tự tin bản thân có thể thoát thân một cách an toàn.
Một phần lý do Tiểu Hắc để Mộc Bình và các địa cấp khác ở lại chính là phòng ngừa bọn Ngạ Quỷ ám toán. Tuy bề ngoài Tiểu Hắc làm việc thích liều mạng nhưng kỳ thực nó vẫn luôn tính toán các rủi ro có thể xảy ra để phòng ngừa.
Quả đúng như lời của Văn tiên sinh, bên trong khu vực rừng rậm giao tranh, những tên cao thủ Ngạ Quỷ vẫn lanh quanh đi tìm con mồi. Đáng tiếc, đêm nay toàn bộ người của nước Yên đều rút lui cả, chỉ có một kẻ xuất trận là Tiểu Hắc. Và vị trí con mồi lẫn thợ săn cũng triệt để thay đổi.
Tu tiên giả có thần thức, một thứ chẳng khác nào tool hack so với thị giác thông thường. Cho nên dù có ẩn nấp tốt đến mấy thì mấy tên của Ngạ Quỷ xui xẻo trên đường Tiểu Hắc đi ngang qua đều có một kết cục.
Dù sao cũng chỉ là tiện tay, Tiểu Hắc cũng không bỏ tâm tư để tìm kiếm lục soát. Mục tiêu của nó rất rõ ràng chính là doanh trại của Trữ quân nên Tiểu Hắc lao đi rất nhanh.
Khi đến nửa đường, Tiểu Hắc bắt gặp một đám Ngạ Quỷ có tu vi khá mạnh, kẻ cầm đầu còn có tu vi địa cấp.
- Đúng là trùng hợp thú vị.
Trên đời này có rất nhiều sự trùng hợp khó mà giải thích được. Giống như khi chúng ta nhớ đến một người bạn cũ, khi vửa bước ra khỏi nhà lại vô tình gặp với người đó.
Thật sự là vô tình trùng hợp sao?
Người đời thường gọi đó là thiên ý.
Còn thực tế thì...
Ngay cả cấp độ như Diệp Thanh Hàn cũng không thể giải thích rõ được.
Không cần phải làm động tác thừa thải, Tiểu Hắc lập tức phóng ra vô số ám khí, cả người như một con gió lao thẳng về phía đám cao thủ Ngạ Quỷ.
- Có phục kích.
Lão già địa cấp là người phát hiện ra dị thường trước tiên vội hét lớn. Ngay lập tức, đám huyền cấp đi cùng với lão vội vàng dùng khinh công tránh né tản ra.
Dù phản xạ có nhanh nhẹn đến vậy thì bọn chúng kinh hãi nhận ra mọi hướng xung quanh từ khi nào đã bị vây kín với rễ cây, dây leo và cỏ dại. Tình cảnh như trong phim kinh dị như thế trong đời của họ cũng là lần đầu tiên trải nghiệm.