Chương 1095: Ngạnh công! (1)
Chương 1095: Ngạnh công! (1)
Tề Vinh dẫn đội không ngờ nơi này thế mà nuôi chó.
Hắn thầm mắng một tiếng, quyết đoán hô: “Cường công!”
“Cung nỏ yểm hộ, lên!”
Tề Vinh ra lệnh một tiếng, huynh đệ nửa ngồi xổm lập tức giương cung cài tên.
“Vù vù vù!”
Từng mũi tên tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo xé rách bóng tối, hướng về thủ vệ Trương gia bắn bao trùm.
“Địch tập, địch... Phập!”
Một thủ vệ còn chưa hô hoán xong, hai mũi tên liền đột nhiên tới, hung hăng cắm vào thân thể của hắn.
“A!”
Thủ vệ này cảm giác ngực mình tựa như dính đòn nặng, lảo đảo lui về phía sau hai bước, đặt mông ngồi ở trên mặt đất.
Trong đêm đen mũi tên rít gào, tiếng chó sủa vang thành một mảng.
“Keng keng keng!”
“Keng keng keng!”
Có thủ vệ kéo vang chuông, những thủ vệ đã nghỉ ngơi kia từ trên giường ngồi dậy.
“Chuyện gì vậy?”
Bọn họ nghe được chó sủa cùng tiếng hô ầm ĩ bên ngoài, đầu còn có chút mơ hồ.
Có người đi đến trước cửa sổ, hướng về bên ngoài nhìn ngó.
Đây là một chỗ cứ điểm bí mật, hầu như rất ít người biết, càng đừng nói gặp tập kích.
Bây giờ chợt nghe được tiếng chuông, rất nhiều người đều chưa phản ứng lại.
“Có người đánh vào rồi!”
“Mọi người cầm hàng!”
Có thủ vệ đầu lĩnh xông vào trong phòng, lớn tiếng hô lên đối với các thủ vệ còn mơ hồ.
Nghe được có người đánh tới, các thủ vệ biến sắc, vội mặc quần áo, đi lấy trường đao của mình.
“Là người của nha môn sao?”
Có người xách quần của mình, vẻ mặt khẩn trương hỏi.
“Không giống người của nha môn!”
“Bọn hắn là từ cánh rừng bên kia mò tới!”
“Mau! Đi ra ngoài ngăn trở bọn hắn!”
“...”
Cứ điểm bí mật gặp tập kích, người thủ vệ ở nơi này kêu loạn.
Người dưới trướng Tô Ngọc Ninh tựa như mãnh hổ xuống núi, ở dưới cung nỏ yểm hộ, hướng về cứ điểm lao đi.
Một huynh đệ xông lên phía trước đột nhiên dưới chân bị hụt, toàn bộ thân thể hướng về trong một cái bẫy rơi xuống.
“A!”
Mâu trúc bén nhọn cắm ở trong cạm bẫy lập tức đâm xuyên qua thân thể huynh đệ này, máu tươi đầm đìa.
“Đừng, đừng tới đây, có cạm bẫy.”
Huynh đệ này tuy thân thể bị mâu trúc xuyên qua, hắn đau tới mức nhe răng trợn mắt, nhưng hắn vẫn lớn tiếng la lên.
Các huynh đệ đi theo phía sau hắn đồng loạt dừng bước, không dám đi về phía trước nữa.
“Đi vòng một chút!”
“Mấy người các ngươi cứu người!”
Bây giờ đã khởi xướng tiến công, cung bắn ra không có mũi tên quay đầu, Tề Vinh không chút do dự, hạ lệnh đi đường vòng.
“A!”
“Phập!”
Ở chung quanh cứ điểm bí mật, Trương gia thiết lập không ít cạm bẫy.
Thỉnh thoảng có huynh đệ tiến công trúng cạm bẫy.
Có người rơi vào trong hố sâu, ngay lập tức bị mâu trúc đâm thành con nhím.
Còn có người giẫm vào bẫy kẹp thú, bị thương mắt cá chân, mất đi năng lực hành động.
Mấy huynh đệ lại giẫm vào bẫy, cả người bị bắn lên treo ở giữa không trung.
Những cạm bẫy này cản trở bọn Tô Ngọc Ninh tiến công.
Khi Tề Vinh dẫn theo người đột phá khu vực cạm bẫy, giết vào cứ điểm, mấy chục thủ vệ Trương gia đã nghe tin tập kết lại.
“Nơi này là địa giới Trương gia!”
Đội trưởng thủ vệ Trương gia nhìn đám người Tề Vinh lao tới, lớn tiếng quát.
“Các ngươi là ăn gan hùm mật báo, dám trêu vào Trương gia chúng ta...”
“Phập!”
Tề Vinh tháo xuống nỏ cầm tay trên đầu vai, hướng về đội trưởng thủ vệ nói chuyện kia bóp cò luôn.
Mũi tên nỏ chuẩn xác xuyên thấu cổ của đội trưởng thủ vệ, thân thể đội trưởng thủ vệ kia thẳng tắp ngã xuống.
“Giết!”
Tề Vinh sau khi lại bắn chết hai thủ vệ Trương gia, treo nỏ lên trên người, cầm trường đao liền bổ nhào tới.
Những người này dưới trướng Tô Ngọc Ninh đều là người buôn lậu muối.
Bọn họ không chỉ có chém giết với các lộ sơn tặc giặc cỏ ven đường, thỉnh thoảng còn phải va chạm với diêm binh của nha môn tuần diêm.
Bảo bọn họ lên chiến trường tác chiến, bọn họ có thể không thích ứng.
Nhưng nếu là đánh giáp lá cà quy mô nhỏ, bọn họ lại không sợ bất luận kẻ nào.
“Phốc phốc!”
“A!”
Huynh đệ xung phong liều chết không ngừng có người bị thủ vệ dùng cung nỏ bắn chết, nhưng ngã xuống một người, lập tức lại có người bổ khuyết lên.
“Cung nỏ, áp chế cung thủ của bọn hắn cho ta!”
Tề Vinh ở cùng lúc sải bước tấn công, cũng không ngừng điều chỉnh chiến thuật.
Đối mặt đám người bịt mặt lao tới không cần mạng này, thủ vệ Trương gia đang liều mạng bắn tên, nhưng vẫn như cũ không đè nén được khủng hoảng trong lòng bọn hắn.
“Bên phải, hướng bên phải bắn tên!”
Khi dẫn người Tề Vinh từ chính diện đột kích, một mũi tiểu đội bên phải đã thẩm thấu đến cánh của thủ vệ Trương gia.
“Giết!”
Bọn họ bước đi như bay, giết vào trong đội ngũ thủ vệ Trương gia.
Ở dưới cây đuốc chiếu rọi, máu tươi điên cuồng bắn ra.
Tiểu đội bên cánh chế trụ thủ vệ Trương gia, đám người Tề Vinh cũng tràn lên.
Một thủ vệ Trương gia vung đao bổ về phía Tề Vinh lao tới mình.
Nhưng một đao này lại trượt.
Tên thủ vệ này của Trương gia cả kinh biến sắc, muốn thu đao về phòng ngự.
“Phập!”
Ngay sau đó, trường đao của Tề Vinh đã chui vào bụng hắn.
Tề Vinh dùng sức ngoáy xuôi chiều kim đồng hồ, thủ vệ liền thống khổ kêu thảm một tiếng, thân hình mềm nhũn ngã xuống đất.
Tề Vinh xoay người lại một đao, trường đao cắt qua bụng của một thủ vệ Trương gia, ruột màu sắc rực rỡ trào ra.
Đám người Tề Vinh xông pha hung mãnh, thủ vệ Trương gia liều mạng ngăn cản, không ngừng có người kêu thảm ngã vào trong vũng máu.