Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1096 - Chương 1096: Ngạnh Công! (2)

Chương 1096: Ngạnh công! (2) Chương 1096: Ngạnh công! (2)

“Ngăn trở, ngăn trở bọn hắn!”

Một đầu mục thủ vệ Trương gia khàn cả giọng hô to, đang chỉ huy phòng ngự.

Tề Vinh nhìn chằm chằm đầu mục thủ vệ này, ánh mắt như đao.

Hắn sải bước hướng về đầu mục thủ vệ này mà đi, vài tên thủ vệ chặn đường đều bị hắn chém ngã xuống đất.

Hắn cùng với đầu mục này rất nhanh giao thủ.

Chỉ vài hiệp công phu, đầu mục Trương gia này đã bị hắn bức lui đến góc tường, một đao chặt đầu.

“Đánh không lại rồi, chạy mau!”

Bọn Tề Vinh một lần này đến đây ước chừng hơn hai trăm người, người đông thế mạnh.

Thủ vệ ở sau khi trả giá thương vong, người còn lại không dám ham chiến nữa, hướng về cánh rừng chung quanh tản ra bỏ chạy.

“Giáp đội, Ất đội dọn dẹp tàn quân!”

“Bính đội, Đinh đội cảnh giới phòng thủ!”

“Người khác theo ta vào địa lao cứu người!”

Tô Ngọc Ninh giẫm trên con đường ướt đẫm máu tươi sải bước đi vào sân của cứ điểm bí mật, trầm ổn mạnh mẽ hạ đạt mệnh lệnh.

Tề Vinh từ trên người thủ vệ chết đi lấy ra một chùm dài treo chìa khóa, mở cửa địa lao.

Mọi người giơ đuốc tiến vào địa lao, ập vào mặt là một mùi hôi thối tanh tưởi.

Không gian địa lao rất lớn, bên trong giam giữ không ít người, rất nhiều người đã bị tra tấn không thành hình người.

“Tần Liệt, Tần Liệt!”

Tề Vinh cố chịu đựng mùi tanh tưởi tràn ngập trong không khí, giơ đuốc lớn tiếng la lên.

Tần Liệt và lão Chu cũng nghe được bên ngoài vừa rồi mơ hồ truyền đến tiếng hô giết, bây giờ nhìn thấy có người la lên tên mình, Tần Liệt dựng lỗ tai.

“Tần Liệt, Tô cô nương tới cứu ngươi!”

Sau khi nghe được kêu gọi, trong đôi mắt u ám của Tần Liệt xuất hiện một tia sáng.

Hắn kích động muốn đứng lên.

“Rầm!”

Đầu hắn va vào trên chuồng sắt, hắn đau tới mức nổ đom đóm mắt.

“Tần Liệt, chúng ta là người của Tô cô nương!”

“Nếu còn sống, lên tiếng đi!”

Tề Vinh tìm kiếm đám người Tần Liệt từng phòng giam một, lớn tiếng la lên.

“Ta ở nơi này, ta ở nơi này!”

Tần Liệt kích động hô to, nhưng hắn quá suy yếu rồi, thanh âm cũng trở nên uể oải.

Cũng may Tề Vinh vẫn nghe được chỗ sâu trong đại lao truyền đến thanh âm, hắn trực tiếp đi thẳng về chỗ có thanh âm.

Rất nhanh, Tề Vinh đã phát hiện Tần Liệt nhốt ở trong chuồng chó.

Khi hắn thả Tần Liệt ra, gã gặp phải đòn hiểm, mấy ngày nay lại dinh dưỡng không tốt đã suy yếu không đứng lên được.

“Dìu chút!”

Tề Vinh nhìn khuôn mặt bị thương hầu như thối rữa đó của Tần Liệt, thiếu chút nữa không nhận ra gã.

“Người nhà của ta, đều nhốt ở bên kia.”

Tần Liệt chỉ vào đại lao bên kia, bên kia giam giữ không ít người Tần gia bọn họ.

Lão Chu nhìn thấy là có người tới cứu Tần Liệt, lập tức kích động hô to lên.

“Ta cùng Tần gia là một bọn, cũng cứu ta với!” Lão Chu cuộn mình ở trong chuồng chó, cảm xúc kích động.

“Hắn là lão Chu, là người mình.”

“Ngươi đi ra ngoài trước, chúng ta lưu lại cứu người.”

Tề Vinh bảo người nâng Tần Liệt không thể đi đường ra ngoài, hắn thì bận rộn bổ ra từng phòng giam, bắt đầu cứu những người bị Trương gia bí mật giam giữ tra tấn kia.



Giang Châu Tiết Độ phủ, trong lầu các hai tầng, Tiết Độ sứ Giang Vạn Thành nằm ở trên xích đu, đang nghe một thư lại đọc tấu báo các nơi.

Tiếng bước chân vang lên, Tứ Phương các các chủ Diệp Trọng Sơn xuất hiện ở trong sân.

“Ra mắt Diệp đại nhân.”

Tiết Độ phủ vệ đội giáo úy Lưu Tráng thủ vệ ở trước bậc thang không kiêu không nịnh ôm quyền hành lễ.

“Lưu giáo úy, đây là tấu báo tình huống các nơi Tứ Phương các chúng ta hai ngày qua sưu tập.”

Diệp Trọng Sơn nhìn một lần lầu các hai tầng mở ra cửa sổ, đưa cho giáo úy Lưu Tráng một chồng tình báo sưu tập thật dày.

“Làm phiền Lưu giáo úy hỗ trợ đệ trình cho Tiết Độ sứ đại nhân.”

“Vâng.”

Giáo úy Lưu Tráng tiếp nhận tình báo sưu tập.

“Ai tới?”

Lúc này, trên lầu truyền đến tiếng của Tiết Độ sứ Giang Vạn Thành.

“Tiết Độ sứ đại nhân, Diệp các chủ đưa tấu báo đến đây.” Lưu Tráng trả lời.

“Bảo hắn đi lên đi.”

“Vâng.”

Lưu Tráng xoay người, cười cười với Diệp Trọng Sơn.

“Diệp các chủ, ngài vẫn là tự mình cầm lên cho Tiết Độ sứ đại nhân đi.” Lưu Tráng mang tình báo văn thư trong tay lại trả lại cho Diệp Trọng Sơn.

Diệp Trọng Sơn tiếp nhận tình báo, sau khi khẽ gật đầu đối với Lưu Tráng, lúc này mới cất bước vào lầu các.

Diệp Trọng Sơn đứng lại trước tấm bình phong lầu hai, hướng Tiết Độ sứ Giang Vạn Thành phía sau bình phong hành lễ.

“Chuyện Trần Châu xử lý tốt rồi?”

Tiếng của Giang Vạn Thành từ phía sau bình phong truyền ra.

Diệp Trọng Sơn thanh âm bình tĩnh trả lời: “Bẩm Tiết Độ sứ đại nhân, Trần Châu Thanh Y sứ Đường Phong sợ tội tự sát, bọn Hắc Y sứ, Bạch Y sứ tổng cộng ba mươi mốt người tham dự chặn lại bạc tang vật vận đi Giang Châu, đã bị chém giết.”

“Bây giờ ngân lượng đám người Đường Phong tự tiện ngầm chiếm đã đều truy hồi, hôm nay đã sung vào phủ khố của Tiết Độ phủ.”

Tứ Phương các cùng Trần Châu Trấn Thủ sứ Trương Vân Xuyên ở trong quá trình đoạt lại niêm phong tiền tham ô tang vật của phản quân đã xảy ra một ít mâu thuẫn xung đột.

Thanh Y sứ Đường Phong tức không chịu nổi, còn muốn học biện pháp ngày xưa, muốn cáo hắc trạng, nhào nặn Trương Vân Xuyên.

Nhưng ai biết lại trúng bẫy của Trương Vân Xuyên, gặp hạn ngã một cú đau đớn.
Bình Luận (0)
Comment