Chương 119: Hoạn nạn gặp chân tình
Chương 119: Hoạn nạn gặp chân tình
Trương Vân Xuyên hướng về tiền viện bên kia nhìn một lượt.
Chỉ thấy rất nhiều Tuần Bộ doanh đột nhiên giết đến, cũng ngẩn ra.
Trong Ninh Dương phủ thành bây giờ cũng chỉ có hai ba trăm người của Tuần Bộ doanh, bọn Lão Quỷ không phải đã đi đối phó sao?
Nhưng bây giờ người của Tuần Bộ doanh nhanh chóng đẩy vào, không cho phép hắn nghĩ nhiều.
Người của Tuần Bộ doanh đến quá nhanh, khiến hắn cũng không có thời gian phản ứng.
“Đại Hùng, dẫn mấy huynh đệ cản lại một chút!”
“Người của Tuần Bộ doanh giết đến rồi, người khác mau rút!”
Trương Vân Xuyên vội vàng hô lớn: “Từ hậu viện chạy!”
“Bỏ hết đồ đi, chạy trước!”
Huynh đệ đang ở phủ đệ Cố gia cướp đoạt tiền tài đồ đạc thấy Tuần Bộ doanh giết vào, cũng loạn hết cả lên.
Bọn họ kinh hoảng thất thố từ trong các căn phòng đi ra, như ong vỡ tổ rút lui về hậu viện.
“Giết vào đi!”
“Đừng để bọn hắn chạy!”
Lục đô úy nhìn thấy đám người Trương Vân Xuyên chạy về phía hậu viện, cũng thúc giục binh sĩ Tuần bộ doanh đánh vào bên trong.
Binh sĩ Tuần bộ doanh giơ tấm khiên, nắm Nhạn Linh Đao, không nói một tiếng đã lao vào bên trong.
“Đừng sợ!”
“Nghe hiệu lệnh của ta lại ra tay!”
Trong tay Đại Hùng nắm Nhạn Linh Đao, dẫn theo hơn hai mươi người ở lại phía sau đoạn hậu.
Hắn nhìn thấy một binh sĩ Tuần bộ doanh lao vào trung đình, Đại Hùng tránh né ở phía sau cây cột trực tiếp đâm qua một đao.
“Phốc!”
Nhạn Linh Đao cắm vào thân thể binh sĩ Tuần bộ doanh kia.
Binh sĩ Tuần bộ doanh kia rên rỉ một tiếng, ngã xuống.
Lại có hai binh sĩ Tuần bộ doanh không biết sâu cạn lao vào, bị huynh đệ khác loạn đao chém ngã ngay tại chỗ.
“Chi thuẫn!”
Lục đô úy nhìn bọn Đại Hùng chặn ở cửa, cũng tức chửi ầm lên: “Bọn chúng không nhiều người, toàn bộ ép lên!”
Binh sĩ Tuần bộ doanh giơ khiên xông vào bên trong.
Bọn Đại Hùng không ngừng vung đao chém, đều bị tấm khiên chặn.
“Phốc!”
“Phốc!”
Có trường mâu sắc bén đâm về phía bọn Đại Hùng, hai huynh đệ ngay lập tức trên người có thêm mấy lỗ thủng, ôm bụng ngã xuống.
“Kéo ra phía sau!”
Đại Hùng một cước đạp bay một binh sĩ Tuần bộ doanh cầm khiên, rống lên.
Lập tức có người khom lưng kéo hai huynh đệ bị thương.
“Không được, chúng ta không được rồi.”
“Các ngươi chạy mau...”
Hai huynh đệ ngã xuống đất vẻ mặt đầy thống khổ, trong miệng trào máu ra bên ngoài.
“Con mẹ nó!”
Đại Hùng phẫn nộ nâng tay một đao, chém vào trên cổ một binh sĩ Tuần bộ doanh lao tới trước mặt mình, máu tươi bắn tung tóe.
“Không ngăn được rồi!”
“Chạy!”
Mắt thấy binh sĩ Tuần bộ doanh giơ khiên trào vào, những người kia theo Đại Hùng đoạn hậu cũng lộ ra nét bối rối.
Bọn họ không phải đều là người của Lang tự doanh, mà là huynh đệ của một đội ngũ khác.
Bây giờ nhìn thấy người của Tuần bộ doanh hung mãnh như vậy, cũng không dám ham chiến, quay đầu bỏ chạy.
“Hùng ca!”
“Bọn hắn chạy hết rồi!”
Mấy huynh đệ Lang tự doanh còn đang chém giết với binh sĩ Tuần bộ doanh lao vào, nhưng cũng bị ép liên tiếp lui về phía sau.
“Đi, đi mau!”
Trong tay Đại Hùng nắm chặt tấm khiên cướp đoạt được, bổ vỡ đầu một binh sĩ Tuần bộ doanh, cũng không dám dây dưa nữa, xoay người bỏ chạy.
“Vù!”
“Vù!”
Bọn Đại Hùng thở hổn hển chạy, nỏ tiễn gào thét bay loạn vù vù trên đỉnh đầu.
“A!”
Một huynh đệ Lang tự doanh đùi trúng một mũi tên, lảo đảo một cái ngã lăn xuống đất.
Đại Hùng quay đầu muốn trở về kéo, nhưng lại bị mấy mũi tên bức lui.
“Phốc!”
“Phốc!”
Mấy binh sĩ Tuần bộ doanh bổ nhào tới trước mặt, giơ đao liền chém, máu tươi bắn tung tóe.
“Con mẹ ngươi!”
Đại Hùng thấy một màn như vậy, nhất thời tròng mắt cũng đỏ lên, lập tức muốn xông lên liều mạng.
“Hùng ca, đi thôi!”
Cũng may mấy huynh đệ Lang tự doanh kéo lại Đại Hùng, kéo hắn bỏ chạy về phía sau.
“Bên này, chạy sang bên này!”
Trương Vân Xuyên sau khi bảo người dẫn theo Cố Nhất Chu bắt được từ hậu viện xông ra, lại dẫn theo mấy huynh đệ quay đầu tiếp ứng Đại Hùng.
Đại Hùng cùng mấy huynh đệ khom lưng chạy vội về phía bọn Trương Vân Xuyên.
“Huynh đệ khác đâu?”
Trương Vân Xuyên thấy chỉ có vài người bọn Đại Hùng chạy tới, cũng thò đầu nhìn về phía trung đình bên kia.
“Huynh đệ chúng ta đã chết vài người.” Đại Hùng đỏ mắt nói: “Người khác thấy tình thế không đúng đã chạy rồi!”
“Đám chó chết này, chính là một đám tham sống sợ chết!”
Đại Hùng đối với những người thấy tình thế không đúng liền chạy kia vẫn canh cánh trong lòng.
“Đi, đi trước!”
Trương Vân Xuyên thấy binh sĩ Tuần bộ doanh đã hướng về bọn họ bên này đuổi tới, kéo bọn Đại Hùng chạy ra khỏi hậu viện.
Nhưng người của Tuần bộ doanh giống như chó điên bị chọc nổi nóng, cắn bọn họ không nhả mồm, cũng đuổi theo.
Bọn Trương Vân Xuyên cũng bị đuổi theo chật vật không chịu nổi.
Trong sân kho binh khí, Lưu Hắc Tử dẫn theo một đám người chuyển đồ lên trên xe ngựa.
“Mau!”
“Mau lên!”
“Mang binh khí nơi này đều chứa lên xe ngựa cho ta!”
“Chúng ta một lần này phát tài lớn rồi!”
Trong kho binh khí Ninh Dương phủ chứa không ít trường mâu, Nhạn Linh Đao, trường cung, nỏ máy.
Ninh Dương phủ Tuần bộ doanh bây giờ tổng cộng có khoảng một ngàn người, những binh khí này đều chủ yếu cung ứng Tuần bộ doanh, đồng thời cũng phụ trách cung ứng đổi mới cho bộ đầu, bộ khoái các huyện.
Chỉ là bây giờ các binh khí này đã rơi hết vào trong tay Lưu Hắc Tử.
Triều đình đối với binh khí thống nhất đều quản chế, trừ một số người nha môn đặc biệt cho phép, dân chúng là không thể nắm giữ binh khí.
Một khi phát hiện, lấy tội mưu nghịch luận xử, giết không tha.