Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 120 - Chương 120: Hỗn Chiến (1)

Chương 120: Hỗn chiến (1) Chương 120: Hỗn chiến (1)

Bọn Lưu Hắc Tử lúc trước thông qua các loại con đường mua giá cao một ít binh khí, đều là một ít mặt hàng rách nát.

Bây giờ đạt được những binh khí thượng đẳng mới coong này, tự nhiên cũng hưng phấn không thôi, hận không thể chuyển hết về nhà.

“Đại ca, đại ca!”

Khi bọn Lưu Hắc Tử ở trong sân khuân vác binh khí, một huynh đệ canh gác bên ngoài cũng vội vã chạy vào.

“Có chuyện gì?”

Lưu Hắc Tử quay đầu hỏi.

“Bọn Trương cửu gia đang bị người Tuần bộ doanh đuổi theo!”

Huynh đệ kia chỉ vào bên ngoài nói: “Người của Tuần bộ doanh rất đông!”

“Cái quái gì vậy?” Lưu Hắc Tử cũng vẻ mặt tràn đầy sự không thể tin: “Bọn lão Quỷ không phải xử lý người Tuần bộ doanh sao?”

“Ta cũng không biết, ngươi đi xem đi!”

Lưu Hắc Tử cũng không chậm trễ, lập tức chạy bước nhỏ tới cửa chính kho binh khí.

Hắn nhìn về phía xa, mượn dùng ánh lửa phòng ốc thiêu đốt, chỉ thấy trên đường nơi xa, một đám đông người Tuần bộ doanh đang đuổi rát theo bọn Trương Vân Xuyên.

“Những người Tuần bộ doanh này là từ đâu toát ra?” Lưu Hắc Tử cũng có chút ngây dại.

“Mặc kệ nó!” Một huynh đệ mở miệng nói: “Chúng ta nhanh chóng mang đồ chạy đi!”

Lưu Hắc Tử giơ chân hướng về huynh đệ nói chuyện kia đạp mạnh một cước.

“Ngươi mắt mù à!”

“Ngươi không thấy Vân Xuyên huynh đệ bọn họ bị người Tuần bộ doanh đuổi theo sao! ?”

Lưu Hắc Tử quay đầu hô to: “Đều dừng việc trên tay lại, cầm binh khí, ra ngoài hỗ trợ!”

“Đại ca, đó là Tuần bộ doanh!”

“Chúng ta mang theo đồ chạy là được rồi, không đáng đi trêu vào bọn hắn.”

Bọn họ đã chuyển lượng lớn binh khí lên xe rồi, chỉ cần kéo đi đã là kiếm lãi rồi.

Cho nên bây giờ Lưu Hắc Tử bảo bọn họ ra ngoài đánh với người của Tuần bộ doanh, trong lòng bọn họ cũng có chút không tình nguyện, cảm thấy không cần thiết đi mạo hiểm.

“Một đám khốn kiếp!” Lưu Hắc Tử chửi ầm lên: “Lương tâm các ngươi đều bị chó ăn rồi à!”

“Chúng ta cầm bạc của Vân Xuyên huynh đệ, chúng ta phải giảng nghĩa khí!”

Lưu Hắc Tử chợt rút ra Đại Khảm Đao bên hông nói: “Đều con mẹ nó theo ta đi cứu người, ai không lên, lão tử bổ kẻ đó!”

“Đại ca, ngươi cũng đừng tức giận.” Một huynh đệ cũng ngượng ngùng nói: “Ngươi nói đánh, chúng ta đánh thôi.”

Một đám huynh đệ của Lưu Hắc Tử cũng ùn ùn nhặt binh khí, từ trong kho binh khí trào ra ngoài.

“Cung thủ lên nóc nhà!”

“Người khác nghe hiệu lệnh của ta!”

Bọn Lưu Hắc Tử vừa bố trí xong, bọn Trương Vân Xuyên đã thở hồng hộc chạy tới, không ít người trên người mang theo thương thế.

“Vân Xuyên huynh đệ, bên này, bên này!”

“Chạy sang bên này!”

Lưu Hắc Tử đứng ở phía sau một con sư tử bằng đá, hô to phất tay đối với Trương Vân Xuyên.

Bọn Trương Vân Xuyên thở hồng hộc chạy về phía đám Lưu Hắc Tử bên này, nỏ tiễn ‘Vù vù’ đi theo.

“Các ngươi sao lại va với người của Tuần bộ doanh vậy?”

Lưu Hắc Tử kéo Trương Vân Xuyên đến phía sau sư tử đá, nghi hoặc khó hiểu hỏi.

“Ta cũng không biết một đám Tuần bộ doanh này từ nơi nào toát ra.” Trương Vân Xuyên sắc mặt xanh mét nói: “Huynh đệ của ta tổn thất hơn mười người!”

“Đại ca, bọn chúng lao tới rồi!”

Có huynh đệ của Lưu Hắc Tử lớn tiếng nhắc nhở.

“Con mẹ nó!” Lưu Hắc Tử cũng xách Đại Khảm Đao nói: “Các huynh đệ, chuẩn bị làm việc!”

Huynh đệ Lưu Hắc Tử đó đều là người của một thôn, làm ruộng săn bắn, chặn đường đánh cướp đó là mọi thứ tinh thông, thực lực cũng không kém, bằng không đã sớm bị giết.

Thấy người Tuần bộ doanh giơ đuốc lao tới, bọn họ cũng đều nắm chặt binh khí mới từ trong kho binh khí đổi được, vẻ mặt đầy dữ tợn.

Tri phủ Cố Nhất Chu bị bắt đi rồi, người Tuần bộ doanh bây giờ đã sốt ruột đỏ mắt.

Bọn họ cũng đã thấy một đám đông người bọn Lưu Hắc Tử, nhưng lại không hề sợ hãi.

Ở dưới Lục đô úy hò hét, bọn họ trực tiếp ép tới.

“Ai cầm khiên lên phía trước!”

“Vững chút!”

Bản thân Lưu Hắc Tử cũng cầm lên một tấm khiên, chống đỡ ở phía trước.

“Giết!”

Hai đám người ở trên phố dài rất nhanh đã lao vào nhau.

Khiên đấu khiên, trường đao đấu trường đao, tiếng mắng tức giận tiếng quát lớn vang thành một mảng.

Người của Tuần bộ doanh trang bị hoàn mỹ, huấn luyện có bài bản.

Nhưng bọn Lưu Hắc Tử cũng không phải ăn chay, quanh năm liếm máu trên lưỡi đao, thắng ở sự đoàn kết hung hãn.

Lưu Hắc Tử vị đầu lĩnh này càng đi trước làm gương, tấm khiên trong tay hắn đập về phía binh sĩ Tuần bộ doanh đang lao tới, trường đao đâm loạn, ngay lập tức có hai binh sĩ Tuần bộ doanh kêu thảm ngã xuống.

“Vù vù!”

“Vù vù!”

Huynh đệ của Lưu Hắc Tử leo lên nóc nhà cũng đều ùn ùn giương cung cài tên, mưa tên hướng về Tuần bộ doanh bên kia chào hỏi.

“Phốc phốc!”

“A!”

Các huynh đệ xuất thân thợ săn kia bắn tên vừa chuẩn vừa ác, mấy binh sĩ Tuần bộ doanh giơ đuốc thành bia ngắm sống.

Lục đô úy kêu la hung dữ nhất, mấy mũi tên đều hướng về phía hắn bắn tới, dọa hắn vội vàng tránh ở phía sau tấm khiên.

Hai bên ở trên phố dài triển khai hỗn chiến, trong lúc nhất thời đao quang kiếm ảnh, máu thịt bay tứ tung, không ngừng có người ngã xuống đất.

Bọn Trương Vân Xuyên để lại người bị thương ở phía sau, cũng cầm đao một lần nữa xoay người giết vào chiến đoàn.

“Nhìn thấy người mặc giáp trụ kia chưa, đó là đầu lĩnh!” Trương Vân Xuyên chỉ vào Lục đô úy núp ở phía sau chỉ huy nói: “Giết chết hắn trước cho ta!”
Bình Luận (0)
Comment