Chương 1202: Xuất phát! (2)
Chương 1202: Xuất phát! (2)
“Vâng!”
Ấn tượng của Tống Điền đối với đám người phó tướng Ngụy Vũ cũng không tốt, cho nên cũng lười đi để ý đám người phó tướng Ngụy Vũ.
Phó tướng Ngụy Vũ và Tôn Chí Hổ giờ phút này đã xuống xe ngựa, đi về phía dưới một cây đại thụ bên đường cái.
Dưới cây to, nô bộc sớm đã sắp xếp bàn ghế, trên bàn còn bày mứt cùng điểm tâm.
Ở một bên, đã có người đốt một đống lửa, có nô bộc đi lấy nước, chuẩn bị nấu nước pha trà ngay tại chỗ.
Hai người xoay người ngồi xuống, mấy nha hoàn xinh đẹp lập tức tiến lên, bóp vai đấm chân, để hóa giải bọn họ mỏi mệt vì ngồi xe ngựa.
Một tuổi quan trẻ quân sải bước đi về phía phó tướng Ngụy Vũ cùng Tôn Chí Hổ.
“Cha, Tôn thúc!”
Quan quân trẻ tuổi này làn da trắng nõn, tuấn tú, hắn là một đứa con trai của phó tướng Ngụy Vũ, tên Ngụy Minh Tuyền.
“Trương Đô đốc nói bảo chúng ta nghỉ ngơi trước, hắn đến trong thôn trấn phía trước chờ chúng ta.”
Mới vừa rồi Ngụy Minh Tuyền phụng mệnh đi mời Đô đốc Trương Đại Lang tới cùng nhau nghỉ ngơi uống trà, ai ngờ Trương Đại Lang thế mà từ chối.
“Hừ!”
“Hắn không đến nghỉ ngơi uống trà thì thôi!”
“Hắn muốn đi, cứ kệ bọn hắn đi đi.”
Thấy Trương Đại Lang thế mà không nể mặt mình, trực tiếp rời đi, điều này làm trong lòng Ngụy Vũ có chút khó chịu.
Mình tòng quân hai ba mươi năm, Đại đô đốc Trấn Nam quân Giang Vĩnh Dương cũng phải nể mặt mình mấy phần.
Trương Đại Lang này tính là cái gì?
Khi mình tòng quân, hắn còn đang nghịch bùn!
“Ài.”
Phó tướng Tôn Chí Hổ cười nói: “Lão Ngụy à, ngươi cần gì tức giận với một thằng nhãi con.”
“Trương Đại Lang tuổi còn trẻ đã được Tiết Độ sứ đại nhân thưởng thức, thân ở địa vị cao, trẻ tuổi ngông nghênh, không mang chúng ta những lão già này để vào mắt cũng là điều rất bình thường.”
“Chẳng qua hắn kiêu ngạo không được mấy ngày.”
Ngụy Vũ cơn giận còn sót lại chưa tan lập tức nghi hoặc quay đầu hỏi: “Vì sao?”
“Hắc!”
Tôn Chí Hổ cười nói: “Hắn đã ở trước mặt Tiết Độ sứ đại nhân lập quân lệnh trạng, nếu trong vòng hai tháng không thể quét sạch Hải Châu tặc quân, xách đầu tới gặp.”
“Hôm nay Hải Châu rơi hết vào tay tặc quân, bây giờ đường xá cắt đứt, Hải Châu hôm nay tình hình thế nào, chúng ta cũng không biết.”
“Hải Châu vẫn luôn giàu có phồn hoa, tặc quân chiếm đoạt Hải Châu, nhất định có thể cướp đoạt được lượng lớn tiền tài, uy hiếp càng nhiều dân chúng theo giặc.”
“Nói không chừng bây giờ tặc quân Hải Châu đã có tới mấy vạn cũng nói không chừng.”
“Ôi!”
Một đoạn lời của Tôn Chí Hổ, khiến trong lòng Ngụy Vũ cũng chấn động, hít vào một ngụm khí lạnh.
“Theo ngươi nói như vậy, chúng ta lần này đi Hải Châu, chẳng phải là hung hiểm vạn phần?”
“Đó là tất nhiên.”
“Chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, trái lại cũng không có gì đáng ngại.”
Tôn Chí Hổ nói: “Chẳng qua Trương Đại Lang không coi ai ra gì, bây giờ tình huống Hải Châu không rõ đã dám lập quân lệnh trạng, thực sự đánh giá chính hắn quá cao rồi.”
“Hắn nếu trong hai tháng không thể quét sạch tặc quân, vậy vị trí Đô đốc Tả Kỵ quân của hắn liền ngồi không vững nữa.”
“Huống hồ tặc quân dũng mãnh thiện chiến, nói không chừng không đợi hai tháng, Trương Đại Lang sẽ chết vào tay tặc quân đó.”
“Trương Đại Lang đã chết, vậy chúng ta liền có cơ hội.”
“Đến lúc đó ngươi làm Đại đô đốc, ta làm Đô đốc, vậy Tả Kỵ quân liền thành vật trong bàn tay chúng ta.”
“Ừm, nói có lý!” Ngụy Vũ nghiêm túc gật gật đầu.
Nhưng rất nhanh hắn lại lo lắng nói: “Trương Đại Lang trước nay thiện chiến, nhỡ đâu hắn thật sự trong hai tháng đánh bại tặc quân thì sao?”
“Đó là việc không có khả năng.”
“Tặc quân này chính là đại tặc Trương Vân Xuyên dẫn dắt, bọn hắn âm hiểm giả dối, Tham tướng Chu Hào cũng thua ở trong tay bọn hắn, Giáo úy Dương Chấn Bình mất mạng trên chiến trường, nào có dễ đối phó như vậy?”
“Bây giờ Trương Đại Lang lập công sốt ruột, nhất định khinh địch, bại trận ngã đau đó là chuyện sớm hay muộn.”
Tôn Chí Hổ nói: “Hắn muốn chạy đi Hải Châu, vậy cứ để cho hắn đi, chúng ta không vội.”
“Chờ hắn chết hoặc là bị Tiết Độ sứ đại nhân miễn đi chức Đô đốc, tặc quân Hải Châu này, cuối cùng còn phải trông cậy vào ngươi ta hai người dẫn quân đi quét sạch.”
“Ha ha ha, nghe ngài nói chuyện một buổi hơn đọc sách mười năm nha.”
“Vậy chúng ta đi chậm một chút, ở phía sau chờ xem kịch là được.”
Trên mặt Ngụy Vũ nguôi hết cơn giận, cười ha ha lên.
…
Đại lao Giang Châu, từng tên ngục tốt chống đao mà đứng, đề phòng nghiêm ngặt.
Ở sâu trong địa lao u ám âm trầm, Các chủ Tứ Phương các Diệp Trọng Sơn bị giam giữ riêng ở trong một phòng giam.
Vị Các chủ từng tay nắm quyền lớn này dựa vào ở trên tường lạnh như băng, hắn hôm nay tóc tai bù xù, vết thương chồng chất, cả người tản ra một mùi tanh tưởi.
Hắn hiềm nghi tham dự vụ án ám sát Trương Đại Lang, sau khi vỡ lở, hắn liền trực tiếp bị nhốt vào đại lao, chờ xử trí.
Từ Các chủ cao cao tại thượng trở thành tù nhân, chênh lệch thật lớn khiến Diệp Trọng Sơn vô luận là trên thân thể hay tinh thần đều gặp tàn phá cùng tra tấn.
Các chủ uy phong lẫm liệt ngày xưa, giống như trong một đêm già đi mười tuổi, biến thành tiểu lão đầu lưng còng.
Đêm khuya, Đô úy Tiết Độ phủ Vương Hàn dẫn hai binh sĩ đến đại lao Giang Châu.