Chương 1203: Xử quyết
Chương 1203: Xử quyết
Bọn họ mặc thường phục, đội nón, một bộ dáng không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Ở trong sân nhà bên cạnh đại lao Giang Châu, lao đầu cùng vài tên thủ hạ trực ban đang ngồi vây quanh cùng một chỗ ăn thịt hầm cùng củ lạc, uống rượu oẳn tù tì.
Khi biết có người tìm, hắn rất khó chịu.
Lao đầu một đường hùng hùng hổ hổ đi đến cửa đại lao, Đô úy Vương Hàn đã chờ ở cửa đại lao.
“Ai u, Vương đại nhân, ngài sao lại ăn mặc thế này?”
Lao đầu nhận ra Vương Hàn, nhiệt tình nghênh đón, vẻ mặt đầy sự nịnh nọt.
“Bí mật làm việc, đừng lộ ra.”
“Vâng, vâng.”
“Diệp Trọng Sơn nhốt ở nơi nào?”
Đô úy Vương Hàn nhìn một lượt lao đầu toàn thân tản ra mùi rượu, nhíu nhíu mày, trực tiếp hỏi.
“Diệp, Diệp Trọng Sơn nhốt ở trong phòng giam tội phạm trọng hình của địa lao.”
Lao đầu giải thích: “Lý Đô úy của Trấn Thủ phủ từng dặn dò, Diệp Trọng Sơn là trọng phạm, chúng ta không dám sơ ý.”
“Ừm.”
Đô úy Vương Hàn lấy ra một phần thủ lệnh, quơ quơ ở trước mặt lao đầu, nói: “Ta phụng mệnh Tiết Độ sứ đại nhân, đặc biệt đến xử quyết hắn.”
“Ngươi dẫn đường.”
“A!”
Nghe nói Đô úy Vương Hàn là tới xử quyết Diệp Trọng Sơn, lao đầu giật mình một cái.
Lao đầu có chút nghi hoặc hỏi: “Vương đại nhân, không phải nói muốn mang Diệp Trọng Sơn chém đầu thị chúng sao, sao đột nhiên sửa lại chủ ý?”
Một binh sĩ bên cạnh trừng mắt nhìn lao đầu một cái, nói: “Thứ không nên hỏi đừng hỏi, cẩn thận dẫn họa vào người!”
Đô úy Vương Hàn lại khoát tay nói: “Ngươi đã hỏi, nói cho ngươi cũng không sao.”
“Chỉ là lời này ngươi nghe xong là được, nuốt ở trong bụng.”
“Nếu truyền ra, mạng nhỏ của ngươi liền không còn.”
“Vâng, vâng.”
Lao đầu thấy Vương Hàn sắc mặt nghiêm túc, nhất thời muốn vả miệng mình.
Mình sao lại miệng tiện như vậy chứ, thế mà lắm lời thêm một câu như vậy.
Nhưng bây giờ người ta muốn nói, hắn chỉ có thể kiên trì nghe.
Vương Hàn nhìn trái ngó phải, thấp giọng nói: “Diệp Trọng Sơn này cai quản Tứ Phương các nhiều năm, tuy một lần này phạm phải sai lầm lớn, cũng không có công lao cũng có khổ lao.”
“Nếu chém đầu thị chúng, không khỏi sẽ làm lạnh lòng huynh đệ Tứ Phương các, khiến lòng người hoảng sợ.”
“Cho nên ý tứ Tiết Độ sứ đại nhân là, bí mật xử quyết, sau đó đối ngoại tuyên bố sợ tội tự sát, như thế để tránh người Tứ Phương các ghi hận Tiết Độ sứ đại nhân...”
“Vẫn là Tiết Độ sứ đại nhân cân nhắc chu đáo.”
Sau khi nghe xong Vương Hàn nói một phen, lao đầu gật đầu như giã tỏi.
“Được rồi, ngươi đi chuẩn bị một chén rượu độc.”
“Lát nữa ta cần dùng.”
“Vâng!”
Lao đầu vừa phân phó người mở ra phòng giam, vừa tự mình đi chuẩn bị rượu độc.
Trong đại lao bọn họ các loại hình cụ đầy đủ hết, rượu độc này tự nhiên ngày thường cũng có, chuẩn bị trái lại cũng tiện.
Một lát sau, đoàn người Đô úy Vương Hàn xách đèn lồng, mang theo rượu độc đi xuống địa lao u ám ẩm ướt.
Bọn họ xuyên qua tầng tầng cửa sắt, lại đi qua thông đạo âm trầm, lúc này mới đến phòng giam giam giữ trọng hình phạm.
“Vương đại nhân, nhốt ở nơi này chính là Diệp Trọng Sơn.”
Lao đầu tự mình dẫn theo Vương Hàn đến một phòng giam bên trong cùng, chỉ chỉ Diệp Trọng Sơn bên trong cả người khóa xích sắt, đeo gồng xiềng.
“Đưa rượu độc cho ta đi.”
Vương Hàn phân phó lao đầu một câu.
“Ài!”
Lao đầu lập tức đưa rượu độc cho Vương Hàn, Vương Hàn theo đó mở ra cửa lao, tiến vào trong phòng giam.
Diệp Trọng Sơn mở mắt, nhìn Vương Hàn trong tay bưng rượu độc một lần, vẻ mặt cũng không có bao nhiêu biến hóa.
“Diệp đại nhân, Tiết Độ sứ đại nhân sai ta tới tặng ngươi một chén rượu.”
Vương Hàn đưa chén rượu về phía trước, nói: “Uống đi, bớt chịu khổ chút.”
“Đây là rượu độc à!”
Nhìn một chén rượu đó trong tay Vương Hàn, cảm xúc của Diệp Trọng Sơn đột nhiên kích động hẳn lên.
“Ta làm nhiều việc như vậy cho Giang Vạn Thành, kết quả là bị người ta vu hãm, hắn không nghe ta giải thích thì thôi, còn muốn giết ta, lúc trước ta thật sự mắt bị mù, theo hắn!”
“Giang Vạn Thành quá độc ác rồi, đây là qua sông đoạn cầu, ta cho dù chết, thành quỷ cũng sẽ không tha cho hắn...”
“Diệp đại nhân, ngươi nói nhiều quá rồi.”
Khuôn mặt Vương Hàn lạnh lùng, trực tiếp bưng chén rượu tiến lên, muốn cưỡng ép trút cho Diệp Trọng Sơn.
Diệp Trọng Sơn hai tay đeo xiềng xích, trên chân cũng bị khóa sắt khóa chặt, hắn ra sức phản kháng, xích sắt phát ra tiếng vang leng keng.
“Uống!”
Vương Hàn ghé đến trước mặt, đè chặt Diệp Trọng Sơn giãy dụa, mang rượu độc cưỡng ép trút vào trong miệng Diệp Trọng Sơn.
“Khụ khụ khụ!”
Diệp Trọng Sơn kịch liệt ho khan, rất nhanh lực lượng giãy dụa liền nhỏ đi, không bao lâu liền gục đầu xuống dưới.
Một lát sau, Đô úy Vương Hàn thở hổn hển đi ra khỏi phòng giam, vẫy vẫy tay đối với lao đầu đứng ở một bên.
Lao đầu vội đi tới trước mặt Vương Hàn, khom người nghe lệnh.
Vương Hàn nhìn lao đầu một lần, hỏi: “Thi thể tử tù trong đại lao các ngươi bình thường chôn ở nơi nào?”
“Loạn Phần cương* ngoài thành.”
gò, bãi tha ma hỗn loạn
“Vậy được, ngươi bây giờ đi tìm một chiếc xe, chúng ta cùng nhau kéo thi thể đến ngoài thành đi chôn.”
Lao đầu thấp giọng hỏi: “Vương đại nhân, Diệp Trọng Sơn này dù sao thân phận không tầm thường, chôn thi thể, cần đánh tiếng với bên trên hay không?”
“Ta lo lắng bên trên nhỡ đâu hỏi tới, ta không dễ giải thích.”