Chương 1206: Huyện Dương Lĩnh
Chương 1206: Huyện Dương Lĩnh
Khi cục diện Hải Châu không thể vãn hồi, cảnh nội Vân Tiêu phủ Dương Lĩnh huyện cũng sóng ngầm sôi sục.
Nước mưa tí tách rơi làm mặt đất lầy lội không chịu nổi, trong không khí tựa như đều là mùi ẩm ướt mốc meo, đường cái đến quỷ ảnh cũng không có một cái.
Mưa to đã rơi ba ngày, nước sông cũng dâng lên rồi.
Ở ngày mưa như vậy, vô luận là thương lữ hay nông dân đều hiếm có đạt được cơ hội nghỉ ngơi.
Ai cũng không muốn đội mưa đi xa nhà hoặc xuống đồng làm việc, cái này nếu lây dính khí lạnh ngã bệnh, làm không tốt sẽ chết người.
Trừ phi là bất đắc dĩ, không có ai muốn ở ngày mưa như vậy đi mạo hiểm.
Nhưng Huyện lệnh Dương Lĩnh huyện Mã Hoành Bân lại không thể không sáng sớm đã ra ngoài, hắn ngồi kiệu mềm, ở dưới một đội bộ khoái nha dịch vây quanh, hướng về Thập Lý trang ngoài thành mà đi.
Ngưu lão gia của Thập Lý trang đại thọ bảy mươi, Ngưu gia thế lớn, hắn vị Huyện lệnh đại nhân này được mời, không tiện chối từ.
Ngưu gia này là gia tộc trong mười hạng đầu của Dương Lĩnh huyện, Ngưu lão gia từng ở trên vị trí Thông phán Vân Tiêu phủ làm hơn hai mươi năm.
Hôm nay con trưởng Ngưu lão gia tuy không bằng lão cha của hắn, chỉ ở nha môn Vân Tiêu phủ làm thương tào* chủ sự.
thương: kho, vựa; Tào: cơ quan chuyên ngày thời cổ
Nhưng đối phương dù sao trẻ tuổi, về sau nói không chừng lúc nào đó liền thăng quan, cho nên làm tốt quan hệ, có trăm lợi mà không một hại.
Lúc gần đến trưa, đoàn người Huyện lệnh Mã Hoành Bân đến Ngưu phủ Thập Lý trang.
Ngưu lão gia tử lúc này cùng một đám người ở cổng đón chào.
“Bái kiến Huyện tôn đại nhân.”
Ngưu lão gia tử sau khi nhìn thấy Mã Hoành Bân xuống kiệu, lập tức cười đi lên đón, hành lễ.
“Ài, lão đại nhân xin mau mau đứng lên.”
“Bản quan hôm nay là đến chúc thọ ngươi, không cần làm đại lễ này.”
Mã Hoành Bân lập tức đỡ Ngưu lão gia tử sắp sửa quỳ xuống bái lễ.
Mã Hoành Bân quan tâm hỏi.”Lão đại nhân gần đây thân thể có khỏe không?”
“Người già rồi, cả người đều là bệnh, vừa đến thời tiết mưa dầm liền xương cốt vô cùng đau đớn.”
“Vậy lão đại nhân ngày thường nên điều dưỡng nghỉ ngơi tốt hơn, bảo trọng thân thể là quan trọng.”
Huyện lệnh vẫy tay đối với phía sau, lập tức có tùy tùng đưa một phần quà đến trước mặt.
“Lão đại nhân, ta ngẫu nhiên đạt được một cây sâm núi nhiều năm, nghe nói là vật đại bổ, hôm nay đặc biệt mang theo tới đây, xem như quà mừng thọ.”
Ngưu lão gia tử lập tức xấu hổ nói: “Huyện lệnh đại nhân có thể ghé thăm hàn xá, đã khiến lão phu rất vui vẻ rồi, còn tặng lễ trọng như vậy, thế này thật sự ngại quá.”
“Tâm ý nho nhỏ, bất thành kính ý, còn xin lão đại nhân đừng chê nha.”
Ngưu lão gia tử sau khi giả ý chối từ một phen, lập tức bảo hạ nhân tiếp nhận món quà.
“Huyện lệnh đại nhân, bên ngoài lầy lội ẩm ướt, còn xin vào bên trong phủ ngồi nghỉ ngơi.”
Sau khi ở cửa phủ hàn huyên vài câu, Huyện lệnh Mã Hoành Bân lập tức được mời tiến vào phòng khách.
Trong ngoài phòng khách sớm đã có không ít tai to mặt lớn của địa phương đang chuyện trò vui vẻ.
“Ra mắt Huyện lệnh đại nhân!”
“Bái kiến Huyện lệnh đại nhân!”
“...”
Nhìn thấy Huyện lệnh Mã Hoành Bân đến, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi.
Huyện lệnh Mã Hoành Bân lần lượt chắp tay đáp lại, rất hưởng thụ loại cảm giác được nâng lên này.
Các lộ tân khách lục tục đến Ngưu phủ, phòng khách sảnh bên đều náo nhiệt phi phàm.
Hậu viện Ngưu phủ nóng hầm hập, nô bộc nha hoàn đang bận rộn chuẩn bị cơm trưa.
Lúc này, trên đường cái bên ngoài Thập Lý trang xuất hiện đại đội nhân mã.
Những người này có người hông đeo trường đao, cũng có người trong tay cầm trường mâu, người dẫn đầu là nguyên Hải Châu Truân Điền sứ Phùng Nghị.
Phùng Nghị mặc giáp da phòng thân, ở dưới đám người vây quanh, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Hắn vốn là con cháu Phùng gia, thậm chí làm tới chức Hải Châu Truân Điền sứ.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn có thể sẽ ở trên vị trí Hải Châu Truân Điền sứ tiếp tục làm mãi.
Nhưng lại cứ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tặc quân đánh vào Hải Châu, hắn lo lắng rơi vào tay tặc quân, hắn bị dọa không dám ở lại Hải Châu, trực tiếp lòng bàn chân bôi dầu chạy về phía Đông Sơn phủ tránh né tặc quân.
Không đợi hắn nghĩ xong như thế nào giải thích cho Tiết Độ sứ Giang Vạn Thành, để tránh phải chịu tội.
Lại truyền đến tin tức, Phùng gia bọn họ bởi vì hiềm nghi tham dự đến trong đại án buôn bán muối tư, Tiết Độ sứ Giang Vạn Thành hạ lệnh Lý Đình tra rõ.
Con cháu Phùng gia bọn họ ở Giang Châu đã bị bắt.
Một đợt vừa yên đợt sau lại nổi lên, điều này đã ép Phùng Nghị đến góc tường.
Ở lúc này, Phục Châu liên hệ hắn.
Ở dưới phương diện Phục Châu khuyến khích một phen, Phùng Nghị quyết định đầu nhập Phục Châu, bán sức cho Phục Châu.
Một lần này hắn quay về Vân Tiêu phủ, chính là hy vọng mượn dùng sức ảnh hưởng của Phùng gia bọn họ ở Vân Tiêu phủ, kéo một đội ngũ đến.
Hắn sau khi quay về Vân Tiêu phủ, mang một ít nhân thủ trước kia buôn bán muối tư cho bọn họ triệu tập lại.
Cộng thêm Phục Châu phái tới mấy chục binh sĩ tinh nhuệ, dưới trướng hắn cuối cùng đã tụ tập hai ba trăm người, dựng lên dàn khung.