Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1207 - Chương 1207: Bức Bách! (1)

Chương 1207: Bức bách! (1) Chương 1207: Bức bách! (1)

Một lát sau, đoàn người Phùng Nghị đầy bùn lầy tiến vào Thập Lý trang.

“Ôi mẹ ơi!”

“Sơn tặc tới rồi!”

Một người dân ra ngoài mua muối nhìn thấy trên đường cái thôn trấn đột nhiên xuất hiện đại đội nhân mã tay cầm binh khí, sợ tới mức mất vía, vừa lăn vừa bò chạy đi.

Dân chúng trong thôn trấn sau khi nghe được tiếng gọi ầm ĩ bên ngoài, đều tò mò đi ra khỏi cửa phòng, hướng ra bên ngoài quan sát.

Không xem không sao, vừa xem bị dọa nhảy dựng.

Mấy trăm người này đã vào Thập Lý trang.

Đám người Phùng Nghị đột nhiên xông vào Thập Lý trang, trong Thập Lý trang tiếng chó sủa vang thành một mảng, dân chúng khủng hoảng chạy tứ tán.

Bọn Phùng Nghị cũng không đi để ý tới những người dân đó, mục tiêu của bọn họ là Ngưu phủ.

Khi bọn họ nhanh chóng lao tới Ngưu phủ, bên trong Ngưu phủ một mảng cảnh tượng ồn ào náo nhiệt, đang chuẩn bị bắt đầu ăn tiệc, không hề chú ý tới tình huống bên ngoài.

“Ầm!”

Một gia đinh Ngưu phủ bay ngược ngã lăn vào trong sân nhà, tiếng kêu thảm thiết nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Ngay sau đó Phùng Nghị đã ở dưới đại đội nhân mã vây quanh, sải bước đi vào Ngưu phủ.

“Sơn tặc tới rồi!”

Nhìn thấy các hán tử bộ dáng sơn tặc này, tân khách trong Ngưu phủ thấy thế, nhất thời ùn ùn hướng phía sau chạy tứ tán, tiếng thét chói tai tràn ngập.

Ngưu phủ vừa rồi còn vui sướng, nhất thời lâm vào một mảng hỗn loạn, bàn ghế ngã xuống đất, khắp nơi đều là khách khứa bỏ chạy.

“Bảo hộ Huyện lệnh đại nhân!”

Các bộ đầu nha dịch ngồi ở trong sảnh bên cũng lao ra.

Nhìn thấy sơn tặc xông vào Ngưu phủ, cũng bị dọa giật mình, lập tức lao về phía sảnh chính, che chở Huyện lệnh muốn đi cửa sau.

“Bắt hết lại!”

“Ai dám phản kháng, giết!”

Phùng Nghị nhìn các tân khách quần áo bất phàm, hôm nay hoảng sợ chạy tứ tán kia, vung tay lên, thủ hạ mang theo binh khí liền xông lên.

“Đứng lại!”

“Không được chạy!”

Người dưới trướng Phùng Nghị có vong mệnh đồ trên giang hồ, từng cống hiến cho Phùng gia bọn họ buôn bán muối tư.

Còn có mấy chục người là binh sĩ Phục Châu phái tới, bọn họ trải qua thao luyện, sức chiến đấu không kém.

Các bộ đầu bộ khoái vung binh khí, muốn bảo vệ Huyện lệnh Mã Hoành Bân đào tẩu.

Nhưng chỉ một cái đối mặt, các bộ đầu bộ khoái đã bị giết chết hơn mười người, dọa những kẻ còn lại ầm ầm tan tác, Huyện lệnh Mã Hoành Bân lập tức bị bắt lấy.

Ngưu phủ đã bị người Phùng Nghị mang đến vây chặt, cho nên tân khách trong Ngưu phủ một người cũng chưa chạy thoát, tất cả trở thành tù nhân.

“Đi, đều đến trong sân đi!”

Đối mặt các tặc nhân đằng đằng sát khí này, các nhân vật có máu mặt này của Dương Lĩnh huyện ai cũng mặt như màu đất, cả người run như cầy sấy, hoàn toàn không còn trầm ổn bình tĩnh lúc vừa rồi chuyện trò vui vẻ.

Một lát sau, trong sân ướt sũng đã tràn đầy các tân khách quần áo hoa lệ, chung quanh đứng đầy không ít tráng hán chống đao mà đứng.

Trong mưa phùn dày đặc, các tân khách sắc mặt trắng bệch, trong lòng sinh ra sợ hãi làm cả người bọn họ nhịn không được phát run.

Ở trong bậc thang hành lang, có không ít thi thể nằm đó, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.

Mùi máu tươi mơ hồ chui vào lỗ mũi kia làm người ta buồn nôn.

Trước đại sảnh, Phùng Nghị ngồi chễm chệ ở trên ghế.

Hắn nhìn một lần quan to hiển quý Dương Lĩnh huyện rơi vào trong tay hắn, trong lòng tràn đầy nét đắc ý.

“Phùng đại nhân, ngươi không ở Hải Châu chống giặc, đột nhiên mang nhiều người như vậy đến Dương Lĩnh huyện, nhốt chúng ta ở đây, ngươi muốn làm gì!”

Huyện lệnh Dương Lĩnh huyện Mã Hoành Bân nhận ra Phùng Nghị ngồi ở trên ghế, hắn to gan mở miệng chất vấn.

Ánh mắt tất cả mọi người đều ném về phía Phùng Nghị, chờ hắn trả lời.

Phùng Nghị là Hải Châu Truân Điền sứ Tiết Độ phủ vừa đề bạt không lâu.

Nghe nói sau khi Hải Châu luân hãm, hắn liền không biết tung tích.

Bây giờ hắn thế mà dẫn theo một đám người tay cầm binh khí xông vào Ngưu phủ, bắt bọn họ những người này, điều này làm bọn họ trong lòng bất an, khó hiểu.

“Ha ha.”

Phùng Nghị nhìn Mã Hoành Bân một lần, cười lạnh nói: “Mã Hoành Bân, ngươi đã biết rõ còn cố hỏi, vậy ta nói cho ngươi cũng không sao.”

Phùng Nghị đứng lên, nhìn mọi người, lớn tiếng nói: “Đông Nam Tiết Độ sứ Giang Vạn Thành thô bạo vô đạo, ủng binh tự trọng, không nghe hiệu lệnh triều đình, mỗi người đều có thể tiêu diệt hắn!”

“Phùng Nghị ta không đành lòng dân chúng Đông Nam Tiết Độ phủ ta ba châu bảy phủ mười tám huyện bị Giang Vạn Thành khi nhục, cho nên ta hôm nay muốn ở Vân Tiêu phủ giơ cờ tụ binh, thảo phạt Giang Vạn Thành!”

Lời vừa nói ra, trong sân nhất thời tràn ngập yên lặng.

Huyện lệnh Dương Lĩnh huyện Mã Hoành Bân nhìn chằm chằm Phùng Nghị, trong lòng chấn động không thôi.

Hắn không ngờ Phùng Nghị thế mà cả gan làm loạn, thế mà muốn kéo quân tạo phản.

Phùng Nghị này là uống lầm thuốc hả!

Nhưng hắn liên tưởng đến chuyện xảy ra gần đây, trong lòng nhất thời đã hiểu vài phần.

Nhắm chừng là Phùng Nghị nghe được tin tức gì, cảm thấy Phùng gia bọn họ ở trong vụ án muối tư khó có thể xoay người, cho nên lúc này mới bí quá hóa liều.

“Phùng Nghị, Tiết Độ sứ đại nhân đối với Phùng gia các ngươi không tệ, ngươi vì sao phải đại nghịch bất đạo, làm ra chuyện người thân đau kẻ thù sướng bực này?”
Bình Luận (0)
Comment