Chương 1213: Tiếng khóc (2)
Chương 1213: Tiếng khóc (2)
Bọn Trương Vân Xuyên ở cửa khách sạn xoay người xuống ngựa, các điếm tiểu nhị của khách sạn thì nhiệt tình dắt ngựa đi về phía chuồng phía sau khách sạn, chuẩn bị cho ăn cỏ khô.
Đại sảnh lầu một khách sạn là nơi ăn cơm, lầu hai cùng hậu viện thò rất nhiều phòng khách ở lại.
Một mảng lớn địa phương phía sau nữa thì quây lại, trở thành chuồng đỗ xe ngựa cùng nuôi ngựa, địa phương tương đối rộng rãi.
Trương Vân Xuyên, Tống Điền bọn họ đi một ngày cũng đủ mệt rồi, sau khi cất bước tiến vào khách sạn, tự mình tìm một cái bàn ngồi xuống.
Binh sĩ đi theo bọn họ thì chia làm hai đội, một đội huynh đệ phụ trách trông giữ ngựa tiền tài, cảnh giới chung quanh.
Một đội huynh đệ khác thì ở trong đại sảnh lần lượt tìm bàn ngồi xuống, trong lúc nhất thời bên trong Trương thị khách sạn trở nên chen chúc náo nhiệt.
“Chưởng quầy, có thể dâng đồ ăn lên rồi!”
Đội quan đi tiền trạm vươn cổ họng, hướng về chưởng quầy hô một tiếng.
“Có ngay!”
“Khách quan chờ một chút, đến ngay đây!”
Một lát sau, điếm tiểu nhị liền bưng từng chậu thức ăn đưa lên.
“Đậu phụ lướt ván!”
“Thịt heo hầm!”
“Đại quái thái*!”
món xào trộn thập cẩm
Trên bàn của bọn Trương Vân Xuyên cũng bưng lên ba chậu thức ăn nóng hôi hổi.
Đồ ăn trong Trương thị khách sạn này tuy không tinh xảo giống thức ăn của tửu lâu trong thành, nhưng phân lượng chừng, mùi thơm nồng đậm kia làm người ta thèm thuồng.
“Ăn cơm ăn cơm.”
“Các huynh đệ đừng khách khí, động đũa, ăn uống no đủ sớm một chút nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi đường đó!”
“Vâng!”
Trương Vân Xuyên sau khi nói xong, cũng xắn tay áo, cầm đũa lên bảo đám người Tống Điền ngồi cùng bàn ăn cơm.
Hắn bây giờ tuy đã là Đô đốc Tả Kỵ quân, nhưng dọc đường hắn cũng không muốn đặc thù, ăn uống riêng.
Ở trong mắt hắn, hắn thân là đại tướng cầm binh, ngày thường được bảo hộ nhiều tầng, cao cao tại thượng, bảo trì cảm giác thần bí cùng uy nghiêm của mình đó là không sai.
Nhưng cũng không thể bởi vậy mà xa cách cùng thoát ly binh sĩ tầng dưới chót.
Nếu binh sĩ tầng dưới chót thời gian dài không tiếp xúc đến mình, không thấy mình, mình vĩnh viễn dựa vào quan quân trung gian truyền mệnh lệnh mà nói.
Vậy cuối cùng binh sĩ tầng dưới chót sẽ thiếu hiểu biết đối với mình, hai bên sẽ sinh ra cảm giác khoảng cách.
Sau lưng, các binh sĩ có lẽ đang đoán thống soái nhà mình là một người như thế nào, mỗi ngày ăn có phải sơn trân hải vị hay không.
Đoán như vậy nhiều rồi, liền dễ dàng bị người hữu tâm lợi dụng.
Khi một binh sĩ đối với thống soái của mình cũng không hiểu biết, vậy nói gì đi trung thành ủng hộ cùng liều chết cống hiến đây.
Cho nên Trương Vân Xuyên theo thói quen cách vài bữa liền đi xuống trong quân đi một chút, nhìn một chút.
Hắn và bọn họ cùng nhau ăn một bữa cơm, tìm hiểu một phen khó khăn cùng tư tưởng động thái của bọn họ, mà không phải chỉ dựa vào các cấp quan quân báo cáo.
Tai nghe là giả mắt thấy là thật, hắn thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh binh sĩ tầng dưới chót nhất, để bọn họ có thể thiết thân cảm nhận được, thống soái nhà mình là ở cùng một chỗ với bọn họ.
Trương Vân Xuyên dọc đường đi cùng ăn cùng ở, nói chuyện trời đất với các binh sĩ thân vệ, ở chung với nhau rất hòa hợp.
Hắn quan tâm gia quyến binh sĩ cùng vấn đề ăn ở ngày thường, khiến các binh sĩ này cảm thấy thân thiết, trong lòng cảm động không thôi.
Những hành vi này của Trương Vân Xuyên, vô hình trung kéo gần lại khoảng cách với nhau, để binh sĩ đối với hắn càng thêm hết lòng đi theo.
Bọn Trương Vân Xuyên sau khi ăn xong bữa tối trời đã hoàn toàn tối đen, Đô úy Tống Điền sắp xếp xong trạm gác cảnh giới, mọi người liền sớm nghỉ ngơi.
Hai ngày đầu từ Giang Châu mới xuất phát, đội ngũ phó tướng Tả Kỵ quân Ngụy Vũ và Tôn Chí Hổ miễn cưỡng mỗi ngày còn có thể kịp đến dừng chân cùng một chỗ với bọn họ.
Nhưng bọn Ngụy Vũ và Tôn Chí Hổ mang theo gia quyến cùng với các loại hàng hóa vật phẩm quá nhiều, đội ngũ khổng lồ mà mập mạp, hành động tương đối chậm chạp.
Ở lúc ngày thứ ba, Trương Vân Xuyên đã phái người nói cho bọn họ, muốn bọn họ ở phía sau chậm rãi theo, mình đi trước một bước.
Đối mặt quyết định này của Trương Vân Xuyên, phó tướng Ngụy Vũ và Tôn Chí Hổ tự nhiên là cầu còn không được, lập tức đáp ứng.
Cho nên mấy ngày phía sau bọn Trương Vân Xuyên hầu như đều một mình hành động, về phần Ngụy Vũ và Tôn Chí Hổ bọn họ đã đến nơi nào, hắn lười đi để ý tới.
Dù sao hai vị này là lão tướng từ trong Trấn Nam quân điều tới.
Tiết Độ sứ Giang Vạn Thành để bọn họ vào Tả Kỵ quân của mình, cũng không phải để bọn họ thật sự đi lãnh binh đánh trận, mà là nuôi bọn họ mà thôi.
Một ngày đi đường tuy đại đa số thời điểm Trương Vân Xuyên đều cưỡi ngựa mà đi, nhưng vẫn mỏi mệt không chịu nổi.
Ở sau khi rửa ráy một phen, hắn cắm đầu ngủ luôn.
“Hu hu hu.”
“Hu hu hu ~”
Lúc nửa đêm, Trương Vân Xuyên đột nhiên bị tiếng khóc hu hu đánh thức.
Hắn nắm lên trường đao đặt ở dưới gối đầu, ngồi bật dậy.
Trong phòng tối om, hắn xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ở dưới ánh trăng chiếu rọi, bóng cây che phủ bên ngoài đang chớp lên lay động, không có thanh âm nào.