Chương 1214: Buôn bán (1)
Chương 1214: Buôn bán (1)
Nhưng khi hắn vừa nằm xuống, tiếng hu hu kia lại truyền vào lỗ tai, một lần này so với lúc trước rõ ràng hơn không ít.
Tiếng khóc hu hu đó khi xa khi gần, hư vô mờ mịt, tựa như trong ngôi mộ nơi hoang dã truyền ra, Trương Vân Xuyên nghe mà lông tóc dựng cả lên.
“Người đâu!”
Trương Vân Xuyên hướng bên ngoài hô một tiếng.
Hai binh sĩ thân vệ thủ vệ ở bên ngoài phòng sau khi nghe được động tĩnh, lập tức mở miệng hỏi.
“Đô đốc đại nhân?”
“Có gì phân phó?”
Trương Vân Xuyên mở miệng hỏi: “Các ngươi mới vừa rồi nghe được tiếng khóc hu hu hay không?”
Có binh sĩ trả lời: “Bẩm Đô đốc đại nhân, có nghe thấy.”
Tiếng hu hu lại đã truyền tới, một lần này Trương Vân Xuyên nghe được rõ ràng, đây là tiếng khóc của nữ nhân.
“Đi nhìn xem là chuyện gì?”
Trương Vân Xuyên phân phó đối với binh sĩ đứng ở cửa.
“Vâng!”
Binh sĩ ‘rầm rầm’ đi xuống lầu, Trương Vân Xuyên kéo qua gối đầu lại nằm xuống.
Nhưng tiếng hu hu kia mới vừa rồi dọa hắn giật mình, bây giờ cơn buồn ngủ cũng không còn nữa.
Một lát sau, Trương Vân Xuyên không đợi được binh sĩ dưới trướng đi tìm hiểu tình huống trở về, ngược lại nghe được bên ngoài truyền ra tiếng khắc khẩu.
Trương Vân Xuyên đứng dậy đi đến trước cửa sổ, đẩy ra cửa sổ.
Hắn theo phương hướng tiếng khắc khẩu nhìn lại, cách đó không xa, chỉ thấy một binh sĩ dưới trướng mình đang khắc khẩu cùng mấy hán tử khôi ngô.
Thậm chí hắn nhìn thấy một người ra tay xô đẩy binh sĩ kia dưới trướng mình.
Thấy một màn như vậy, hắn không khỏi nhíu mày.
Mấy hán tử khôi ngô này không khỏi cũng quá lớn mật rồi.
Binh sĩ dưới trướng mình là mặc quân phục giáp trụ quan binh.
Nếu là dân chúng tầm thường, đối mặt binh sĩ, đã sớm bị dọa đến thở mạnh cũng không dám.
Bọn họ không những không sợ quan binh, còn dám khắc khẩu với họ, thậm chí xô đẩy, thái độ ngang ngược của mấy hán tử khôi ngô kia khiến hắn rất khó chịu.
Trương Vân Xuyên giờ phút này cũng không buồn ngủ, lập tức khoác áo bào của mình, cầm trường đao của mình, ra khỏi cửa.
Khi hắn ra khỏi Trương thị khách sạn đi đến nơi xảy ra khắc khẩu, một đội quan đã dẫn mấy binh sĩ đến trước một bước, đang can thiệp với mấy hán tử khôi ngô.
Nhìn thấy Trương Vân Xuyên tới, đội quan cùng mấy binh sĩ lúc này nghiêng người tránh ra một con đường.
“Có chuyện gì vậy?”
Trương Vân Xuyên nhìn quét vài lần vài tên hán tử lưng hùm vai gấu này, lại chuyển hướng ánh mắt về phía tên binh sĩ kia mình phái ra.
Binh sĩ không ngờ kinh động Đô đốc đại nhân nhà mình, trong lòng có chút kích động.
“Đô đốc đại nhân, tiếng khóc nữ nhân mới rồi nghe được chính là từ trong một chỗ khách sạn này truyền ra.”
Binh sĩ giải thích với Trương Vân Xuyên: “Ta muốn vào nhìn một cái, bọn họ mấy người này tự dưng ngăn trở, bảo chúng ta đừng xen vào việc của người khác.”
Mấy hán tử khôi ngô kia mượn dùng ánh sáng đèn lồng, cũng thấy rõ Trương Vân Xuyên được mọi người bao quanh ở trong.
Tuy bọn họ không nhận ra, nhưng nhìn Trương Vân Xuyên khí độ bất phàm, ít nhất cũng là một vị quan không nhỏ trong quân.
Hán tử cầm đầu thu liễm thái độ hung hăng vừa rồi, hắn chắp tay với Trương Vân Xuyên.
“Vị đại nhân này!”
“Nữ nhân trong nhà này là Khương thiếu gia Long Hưng phủ chúng ta tốn không ít sức kiếm được, đây là muốn đưa đi Long Hưng thành.”
“Các ngươi nếu muốn tìm nữ nhân, mời đi nơi khác tìm, xin đừng làm khó chúng ta.”
Hán tử đầu lĩnh này lo lắng đám binh sĩ này muốn ăn không, cướp nữ nhân bọn họ thật không dễ gì cướp được, trong lòng cũng có chút khẩn trương.
Nếu đám binh sĩ này dùng sức mạnh, nhắm chừng không thể thiếu được một hồi xung đột.
Hán tử đầu lĩnh nhìn qua khách khí, nhưng trong lời nói lại nâng ra một Khương thiếu gia Trương Vân Xuyên căn bản chưa từng nghe nói.
Trương Vân Xuyên mở miệng hỏi: “Xin hỏi nữ nhân bên trong đều là làm gì?”
Hán tử đầu lĩnh nhìn một lần Trương Vân Xuyên cùng các binh sĩ chung quanh, do dự vài giây.
“Đại nhân đã hỏi, vậy ta nói cho ngươi cũng không sao.”
Hán tử đầu lĩnh nói: “Những nữ nhân này đều là trong lưu dân từ Quang Châu chạy tới bắt một ít nữ nhân trẻ tuổi, những nữ nhân này sẽ đưa đến Long Hưng phủ bán cho các gia tộc kia cùng thanh lâu câu lan*.”
một địa điểm giải trí thời cổ, thường dùng để biểu diễn kịch, nghệ và một số hoạt động giải trí khác thường phục vụ đàn ông
Sau khi nghe xong lời này, trong lòng Trương Vân Xuyên đã hiểu.
Hóa ra một đám người này là chuyên môn làm hoạt động buôn bán nữ nhân.
Hắn nghĩ đến muội muội mình trước kia cũng thiếu chút nữa bị bán tới thanh lâu, sắc mặt hắn không khỏi âm trầm xuống.
“Xem vị đại nhân này xuất thân trong quân, chỉ sợ bên người thiếu nữ nhân hầu hạ.”
Đầu lĩnh sau khi nhìn nhìn Trương Vân Xuyên vài lần, mở miệng nói: “Ta nơi này có ước chừng hơn ba trăm nữ nhân, cao thấp gầy béo, bộ dáng gì cũng có.”
“Hôm nay cùng đại nhân ở nơi này gặp mặt, đó chính là duyên phận.”
“Ta người này vẫn luôn thích kết giao bằng hữu.”
“Ta có thể làm chủ, để đại nhân đi vào chọn lựa một phen.”
“Nếu nhìn trúng ai, ba mươi lượng bạc một người, có thể trực tiếp mang đi.”
Lời của hán tử đầu lĩnh này, khiến binh sĩ dưới trướng Trương Vân Xuyên đều có một chút động tâm.