Chương 1267: Đầu nhập! (1)
Chương 1267: Đầu nhập! (1)
“Để hắn đi Vân Tiêu phủ đảm nhiệm phủ đoàn luyện sứ, phụ trách đoàn luyện hương binh, trấn áp phản quân cảnh nội Vân Tiêu phủ.”
Nhạc Vĩnh Thắng hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu đáp ứng.
Lưu Tráng này ban đầu là người Tuần Phòng quân, chỉ là bởi vì phạm sai lầm bị Tuần Phòng quân khai trừ khỏi binh doanh, về sau được hộ vệ thống lĩnh Hà Khánh coi trọng, mang về Giang Châu.
Ở lúc Giang Châu xảy ra phản loạn, hắn tự mình cầm đao chém giết với phản quân, tất cả cái này Giang Vạn Thành đều thấy hết trong mắt.
Về sau Giang Vạn Thành đề bạt hắn làm Giáo úy vệ đội Tiết Độ phủ, khiến hắn nhất thời trở thành một trong mấy Giáo úy của vệ đội Tiết Độ phủ.
Một lần này Giang Vạn Thành chuẩn bị đẩy Lưu Tráng vị Giáo úy từng có kinh nghiệm tác chiến tuyến đầu này ra, là hy vọng bồi dưỡng hắn trở thành người một mình đảm đương một phía.
Dù sao tướng lĩnh xuất thân hàn vi bực này không có chỗ dựa, không có nhiều liên lụy như vậy, sử dụng càng thêm thuận tiện cùng yên tâm.
…
Phủ Đông Sơn, huyện Hoành Sơn.
Trời tờ mờ sáng, Tiêu Chính Minh ở trong túp lều từ sớm đã bò dậy.
Hắn dùng nước sạch rửa mặt đơn giản, sau khi xua tan cơn buồn ngủ, lại ôm vài bó cỏ khô lớn đưa đến trong chuồng bò.
Sau khi cho trâu cày ăn, hắn lại vội vàng cầm chổi, cùng với mấy nô bộc khác vội vàng quét tước sân, đun nước rót vào bên trong vại nước.
Khi người nhà Uông lão gia chủ nhà dậy, trong ngoài căn nhà đã được bọn họ dọn dẹp sạch sẽ, toàn bộ đồ vật đều thu thập chỉnh tề.
Tiêu Chính Minh sau khi hoàn thành toàn bộ công tác, lúc này mới về tới túp lều ở lại.
Một nô bộc từ trong phòng bếp bưng ra một nồi cháo loãng trong veo có thể thấy đáy, đặt ở trên cái bàn tàn phá.
Mấy người bọn Tiêu Chính Minh đã đói tới mức ngực dán vào sau lưng lập tức vây lên, mỗi người múc một bát cháo loãng to, bưng ở trên mặt đất xì xụp như hổ như sói.
Ngay lúc này, một quản sự mặc áo bào màu lam từ trong nhà đi ra.
Sau khi nhìn thấy quản sự, mấy người bọn Tiêu Chính Minh đều vội vàng đứng dậy, tỏ ra vô cùng cung kính.
Quản sự nhìn bọn Tiêu Chính Minh một lần, vươn ngón tay chỉ mấy người bọn Tiêu Chính Minh, mở miệng nói: “Tiêu Chính Minh, mấy người các ngươi hôm nay không cần ra ruộng làm việc nữa.”
“Lão gia hôm nay cần vào thành uống rượu, các ngươi phụ trách nâng kiệu.”
Bọn Tiêu Chính Minh nghe vậy, trong lòng vui vẻ, lập tức đáp ứng.
So với ra đồng ruộng làm việc, đi nâng kiệu trái lại thoải mái hơn một chút.
Mấy người bọn Tiêu Chính Minh đều là lưu dân từ Quang Châu Tiết Độ phủ chạy nạn tới.
Lúc ở phủ Đông Sơn, khi đám buôn người thấy bọn họ bộ dạng còn được, trực tiếp bắt bọn họ, bán cho nhà Uông lão gia này.
Bọn Tiêu Chính Minh cũng từng ý đồ chạy trốn, nhưng sau khi nhận một trận đòn hiểm gậy gộc, có một người bị đánh chết ngay tại chỗ, bọn họ cuối cùng từ bỏ ý định chạy trốn.
Người Uông gia sau khi hướng nha môn nhét một ít bạc, huyện Hoành Sơn trực tiếp phát cho bằng chứng, biến bọn Tiêu Chính Minh thành nô lệ của Uông gia.
Bọn họ từ khi trở thành nô lệ của Uông gia, cả ngày có việc làm không hết, còn động cái là bị đánh chửi, trải qua cuộc sống không có ánh mặt trời.
Sau khi ăn xong bữa sáng, quản sự cầm vài bộ quần áo sạch sẽ ném cho bọn Tiêu Chính Minh.
“Hôm nay cần vào thành, tuy các ngươi là nâng kiệu, các ngươi vẫn thu thập một phen, thay quần áo sạch sẽ, đừng để lão gia chúng ta mất mặt xấu hổ.”
Dù sao Uông lão gia muốn vào thành đi uống rượu, bọn họ những kẻ nâng kiệu này nếu ăn mặc quá mức lôi thôi, mất mặt là Uông lão gia.
Sau khi tất cả chuẩn bị thỏa đáng, Uông lão gia mặc tơ lụa lúc này mới ở dưới quản sự đi cùng, từ nhà trong đi ra.
Uông lão gia này bộ dạng trắng trẻo mập mạp, trông rất phúc hậu.
Mấy người bọn Tiêu Chính Minh vội vàng khom mình hành lễ: “Ra mắt lão gia.”
Hắn sau khi nhìn đám người Tiêu Chính Minh một lần, khẽ gật đầu, rồi chui vào kiệu.
Quản sự sau khi chờ Uông lão gia ngồi vững, lúc này mới mở miệng nói: “Khởi kiệu!”
Đám người Tiêu Chính Minh không dám chậm trễ, nâng kiệu lên.
Trên cán kiệu truyền đến lực lượng nặng nề khiến thân thể Tiêu Chính Minh trầm xuống, nhưng hắn vẫn rất nhanh ổn định.
Đoàn người Uông lão gia rời khỏi phủ đệ Uông gia, đi thẳng đến huyện thành huyện Hoành Sơn.
Khi đoàn người bọn họ đến một tửu lâu của huyện Hoành Sơn, mấy người phụ trách nâng kiệu bọn Tiêu Chính Minh đã mệt tới mức đầu đầy mồ hôi.
Tiêu Chính Minh xoa bả vai mình, cảm giác vô cùng đau nhức.
Quản sự phân phó đối với bọn Tiêu Chính Minh: “Các ngươi chờ ở bên ngoài, trông coi kiệu, đừng tùy ý đi lại.”
Quản sự sau đó lại gọi vài tên hộ vệ gia đinh đến trước mặt, thấp giọng dặn dò vài câu.
Bọn Tiêu Chính Minh không cần đoán cũng biết, nhất định là quản sự bảo đám gia đinh trông coi mấy người bọn họ, phòng ngừa bọn họ chạy trốn.
Dù sao lúc trước bọn họ là bị bắt tới bán cho Uông gia, hơn nữa có tiền lệ chạy trốn.
Hôm nay vào thành, nhiều người phức tạp, quản sự không yên tâm đối với bọn họ mấy người này.
Quản sự sau khi dặn dò một phen, lúc này mới rời khỏi.