Chương 1268: Đầu nhập! (2)
Chương 1268: Đầu nhập! (2)
Uông lão gia ở nơi này uống rượu, quản sự không có việc gì, hắn đã xin nghỉ, chuẩn bị về nhà mình ở trong thành một chuyến.
Đợi sau khi Uông lão gia cùng quản sự đều rời khỏi, mấy hộ vệ gia đinh kia cũng không muốn đứng chay ở nơi này.
Đám gia đinh sau khi ngó nghiêng một lúc, bảo mấy người bọn Tiêu Chính Minh đợi tại chỗ, bọn hắn thì chui vào trong một trà lâu bên cạnh uống trà.
Bọn Tiêu Chính Minh nhàm chán ngồi ở dưới mái hiên sát tường, nhìn người đi đường qua lại, nghỉ ngơi, đồng thời cũng thấp giọng nói chuyện với nhau.
Đối mặt cảnh ngộ của bọn họ hôm nay trở thành nô lệ, mấy người nói một chút liền bắt đầu oán giận.
“Con mẹ nó, đây là thế đạo gì vậy.”
“Nếu không đánh trận mà nói, ta cũng sẽ không chạy nạn, lại càng sẽ không trở thành nô bộc của Uông gia.”
“Ai nói không phải chứ.”
“Trong nhà ta còn có hai mẫu ruộng nước, nếu lúc trước ở lại nhà trồng hoa màu, vẫn tốt hơn ở nơi này làm trâu làm ngựa cho người ta.”
“Ài, đáng tiếc bây giờ chúng ta đã vào nô tịch, một khi chạy trốn bị bắt, liền phải chịu tội.”
“...”
Bọn họ vốn là lưu dân, bây giờ lại vào nô tịch, cái này như là gông xiềng, làm cuộc đời bọn họ trở nên đen tối không có ánh sáng.
Tiêu Chính Minh nghe bọn họ oán giận, tâm tình cũng rất thấp trầm.
Hắn không phải chưa từng nghĩ đào tẩu, nhưng từng chạy vài lần đều bị bắt về đánh cho chết đi sống lại.
Nghĩ đến đòn hiểm, hắn liền nhịn không được nghĩ mà sợ.
Khi bọn Tiêu Chính Minh ngồi ở góc tường ngươi một lời ta một câu nói chuyện với nhau, trên quầy hàng nhỏ bên cạnh, tiếng mấy người nói chuyện truyền vào tai bọn họ.
“Ngươi nghe nói chưa?”
“Đô đốc Tả Kỵ quân Trương Đại Lang kia ở Long Hưng phủ giải cứu hơn hai trăm nữ tử lưu dân bị bắt đó.”
“Chuyện này ta biết.”
“Nói tới ta còn rất bội phục Trương Đại Lang kia.”
“Nghe nói kẻ từ lưu dân bắt một ít nữ tử đi buôn bán là Trường Hưng thương hành dưới trướng Long Hưng phủ Tri phủ nhị công tử.”
“Trương Đại Lang vì một ít nữ tử lưu dân, thế mà dám đắc tội Tri phủ Long Hưng phủ, chỉ với một phần đảm phách này của hắn, ta bội phục hắn là một người đàn ông!”
“Cái này ngươi không biết đâu, Trương Đại Lang kia cũng từng là lưu dân từ Quang Châu Tiết Độ phủ chạy tới, cho nên rất đồng tình với những nữ tử đó.”
“Nếu ta cũng có thể làm Đô đốc Tả Kỵ quân, nếu ai ức hiếp đồng hương của ta, ta cũng sẽ ra tay.”
“Ngươi?”
“Ngươi đừng nói giỡn, ngươi không giúp đỡ ức hiếp đã phải thắp hương rồi.”
“...”
Khi bọn họ bàn luận, Tiêu Chính Minh vểnh tai, nghe rất nghiêm túc.
Trương Đại Lang hắn là biết, đó là nhân vật ai ai cũng biết, hôm nay càng đã định thân với tứ tiểu thư Tiết Độ phủ gia.
Bây giờ Trương Đại Lang thế mà ở Long Hưng phủ cứu nữ tử lưu dân bị Trường Hưng thương hành bắt tới chuẩn bị buôn bán, điều này làm hắn nhất thời có hảo cảm đối với Trương Đại Lang.
Dù sao hắn cũng là bị bắt làm nô lệ, đối với cảnh ngộ làm nô lệ, cảm thụ rất khắc sâu.
“Nghe nói Trương Đại Lang kia còn từng phát biểu.”
“Về sau nếu ai dám ức hiếp lưu dân Quang Châu chạy tới đây nữa, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
“Hơn nữa hắn còn nói, phàm là có lưu dân Quang Châu không sống nổi nữa, có thể đi Hải Châu tìm hắn, hắn sẽ bao ăn bao ở, sắp xếp một ít công việc.”
Sau khi nghe được lời này, mấy người bọn Tiêu Chính Minh nhất thời không ngồi yên được nữa.
Tiêu Chính Minh vội đứng dậy, đi tới trước quầy hàng.
Tiêu Chính Minh sau khi hơi thi lễ đối với bọn họ, khách khí dò hỏi: “Mấy vị tiểu ca này, các ngươi mới vừa rồi nói đều là thật sao?”
“Trương Đại đô đốc kia thật sự đã nói những lời đó?”
Mấy người nói chuyện ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Minh một lần.
Thấy hắn ăn mặc cũng ra dáng, không giống lưu dân.
“Chúng ta nói đều là thật.” Một người từ trong lòng lấy ra một phần nhật báo, mở miệng nói: “Ngươi xem, trên nhật báo Trần Châu cũng viết rõ ràng minh bạch rồi.”
Tiêu Chính Minh chắp tay nói: “Vị tiểu ca này, ta có thể mượn xem một lần không?”
“Ngươi xem đi.”
“Đa tạ.”
Tiêu Chính Minh cũng từng là người đọc sách, cho nên thật ra cũng biết chữ.
Sau khi hắn xem xong Trần Châu nhật báo, cả người kích động không thôi.
Hắn sau khi trả lại Trần Châu nhật báo cho người quầy hàng kia, cố nén sự kích động trong lòng, một lần nữa ngồi về góc tường.
“Lão Tiêu, bọn họ nói là thật sao?” Một nô lệ kích động hỏi.
Tiêu Chính Minh sau khi nhìn trái nhìn phải, nghiêm túc gật gật đầu: “Bọn họ nói là thật.”
“Trương Đại đô đốc kia là xuất thân lưu dân Quang Châu, hắn bây giờ thăng nhiệm Đô đốc Tả Kỵ quân, hắn nói nếu là có lưu dân không sống nổi nữa, có thể đi Hải Châu tìm hắn, hắn sẽ ra tay giúp đỡ.”
Mấy người nhìn nhau một cái, cùng thấy được một mảng ánh sáng.
Bọn họ ở nơi này làm nô lệ, thua cả heo chó, đã sớm không muốn nán lại nữa.
Chỉ là không có nơi tốt để đi, cộng thêm đào tẩu bị bắt mà nói sẽ chịu khổ, cho nên chỉ có thể cố sống qua ngày.
Bây giờ bọn họ đạt được tin tức này, làm tâm tư của bọn họ nhất thời trở nên linh hoạt.
Ở sau khi trầm mặc một lúc, một người đánh bạo mở miệng đề nghị: “Chúng ta cũng đi Hải Châu đầu nhập Trương Đại đô đốc đi!”