Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1269 - Chương 1269: Báo Thù! (1)

Chương 1269: Báo thù! (1) Chương 1269: Báo thù! (1)

Mấy người khác nghe vậy, vẻ mặt có chút do dự.

Bọn họ bây giờ đã vào nô tịch, một khi đào tẩu bị bắt trở về, nói không chừng sẽ bị đánh chết.

Tiêu Chính Minh nhìn quán trà cách đó không xa một lần, gia đinh trông giữ bọn họ giờ phút này cũng chưa chú ý tới bọn họ bên này.

Tiêu Chính Minh nói: “Muốn đi thì đi luôn bây giờ, bằng không về sau muốn đi cũng đi không được!”

“Ta đã sớm không muốn ở nơi này làm trâu làm ngựa nữa!”

“Ta cũng đi!”

Tin tức của Trần Châu nhật báo làm trong lòng bọn họ bắt đầu sinh ra ý niệm chạy trốn, giờ phút này như là nấm mọc sau mưa, căn bản không áp chế được.

Bọn họ bây giờ cái gì cũng không để ý nữa, chỉ là một lòng muốn đào tẩu, thoát khỏi địa phương quỷ quái này.

Sau khi mấy người bọn họ đạt thành ý kiến nhất trí, thừa dịp không có ai chú ý bọn họ, trực tiếp đứng lên, chen vào trong đám người, hướng về phía cổng thành bước nhanh đi.

Mấy người Tiêu Chính Minh thừa dịp gia đinh trông giữ bọn họ đi uống trà, bọn họ thuận lợi chạy ra khỏi Hoành Sơn huyện thành.

“Bọn hắn chưa đuổi tới đây!”

Bọn họ sau khi thành công ra khỏi huyện thành, mấy người nhìn nhau một cái, trên mặt đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bọn họ từng mấy lần chạy trốn, nhưng thường thường chưa chạy ra xa bao nhiêu sẽ bị phát hiện.

Một lần này bọn họ chạy ra khỏi huyện thành còn chưa bị phát hiện, cái này làm bọn họ đều rất vui vẻ.

Tiêu Chính Minh sau khi quay đầu nhìn huyện thành một lần, nói với mấy người: “Uông gia này ở huyện Hoành Sơn có một chút ảnh hưởng.”

“Chỉ cần tin tức chúng ta chạy trốn truyền ra, vậy nha môn nhất định phái người truy bắt chúng ta.”

“Cho nên bây giờ còn chưa phải lúc vui sướng.”

“Chúng ta chỉ có rời khỏi cảnh nội huyện Hoành Sơn, vậy mới tính là thật sự chạy ra khỏi hang sói.”

Lời của Tiêu Chính Minh khiến mấy người cao hứng đều thu hồi nụ cười trên mặt, cảm thấy Tiêu Chính Minh nói không sai.

“Vậy chúng ta chạy mau đi!”

“Đúng, đúng, chúng ta chạy nhanh, bằng không bọn hắn phát hiện đuổi theo ra thì xong rồi!”

“...”

Mấy người không dám dừng lại, lập tức muốn dọc theo đường lớn đào tẩu.

Nhưng Tiêu Chính Minh lại kéo bọn họ lại.

“Chúng ta không thể dọc theo đường cái chạy!”

Tiêu Chính Minh giải thích: “Người của nha môn có ngựa, một khi tin tức chúng ta đào tẩu truyền ra, vậy người của nha môn rất nhanh có thể đuổi kịp chúng ta!”

“Hơn nữa trên đường cái có rất nhiều trạm gác kiểm tra, còn có rất nhiều kẻ buôn người nhìn chằm chằm.”

“Chúng ta đừng vừa chạy ra khỏi hang sói lại vào miệng cọp.”

Lời của Tiêu Chính Minh khiến vài người vừa rồi cảm xúc kích động đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Nếu không phải Tiêu Chính Minh kịp thời nhắc nhở bọn họ, bọn họ cho dù không bị bắt trở về, nhắm chừng dọc đường cũng sẽ dữ nhiều lành ít.

Một đồng bạn đưa ánh mắt về phía Tiêu Chính Minh nói: “Lão Tiêu, ngươi nói chúng ta chạy như thế nào, chúng ta đều nghe lời ngươi.”

“Đúng, đúng, chúng ta đều nghe lời ngươi.”

Tiêu Chính Minh nói hai ba câu đã thắng được mấy đồng bạn này tán đồng.

Tiêu Chính Minh thấy bọn họ đều chịu nghe mình, hắn khẽ gật đầu.

Hắn mở miệng nói với bọn họ: “Lần này đi Hải Châu đường xá không xa, chúng ta bây giờ không có một chút lộ phí.”

“Cho dù chúng ta không bị nha môn cùng Uông lão gia bọn họ bắt, nhắm chừng cũng rất khó sống sót đi đến Hải Châu.”

Lời của Tiêu Chính Minh khiến ánh mắt mấy đồng bạn đều trở nên ảm đạm.

Bọn họ lúc trước một đường xin cơm đến Đông Nam Tiết Độ phủ, ngày tháng chịu rét chịu đói bọn họ đã từng trải qua.

Con người nếu không được ăn, vậy cả người như nhũn ra, căn bản không đi nổi nữa.

Một đồng bạn mở miệng hỏi: “Tiêu đại ca, vậy ngươi nói chúng ta phải làm như thế nào?”

Tiêu Chính Minh vẫy vẫy tay đối với bọn họ, “Các ngươi tạm đưa tai lại đây.”

Mấy người đều tụ lại đến trước mặt Tiêu Chính Minh.

Tiêu Chính Minh nói: “Bây giờ Uông lão gia cùng đám gia đinh đều ở trong thành, phủ đệ Uông gia bây giờ cũng chỉ có hai gia đinh lưu thủ.”

“Chúng ta không bằng trở về, giết chết hai gia đinh kia, sau đó lại lấy một ít lương thực tiền bạc, đổi một bộ quần áo, đến lúc đó lại đi đường nhỏ chạy trốn...”

Tiêu Chính Minh nói ý nghĩ của mình, mấy người sau khi nghe xong đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Bọn họ không ngờ Tiêu Chính Minh thế mà lớn mật như vậy.

Lúc này không nghĩ đào tẩu, thế mà còn dám quay về Uông gia cướp tiền bạc lương thực.

Đây là một hành vi rất mạo hiểm, bọn họ đều trong lúc nhất thời có chút do dự.

“Các ngươi cũng không cần lo lắng, chúng ta đối với trong ngoài Uông gia đều rất quen thuộc, chúng ta chỉ cần chuẩn bị thỏa đáng, nhất định có thể giết chết hai tên gia đinh.”

“Hai tên gia đinh này ngày thường dánhd dập sỉ nhục chúng ta, lão Triệu càng bị bọn hắn đánh chết tươi.”

“Chúng ta đánh chết bọn hắn, coi như là báo thù cho lão Triệu, trút giận một phen cho bản thân chúng ta.”

Tiêu Chính Minh nói với mấy người: “Hơn nữa, ta còn có vài đồng hương đều bị bắt, đã vào nô tịch.”

“Chúng ta nếu trở về có thể cùng nhau cứu bọn họ, quay đầu chúng ta đi Hải Châu, dọc đường cũng dễ có một cái chiếu cố.”

Lúc này, một đồng bạn mở miệng nói: “Một người cùng thôn của chúng ta ngay tại Lưu gia trồng trọt cho người ta, chúng ta đến lúc đó có thể gọi hắn cùng nhau chạy!”
Bình Luận (0)
Comment