Chương 1278: Võ gia (1)
Chương 1278: Võ gia (1)
Chỉ một trận chiến đấu ban ngày, bọn họ đã thua xấp xỉ một vạn người.
Tuy những người này rất có khả năng có một bộ phận binh mã là ở lúc rút lui chạy tan tác mất.
Nhưng tổn thất nhiều binh mã như vậy, vẫn khiến trong lòng Giang Vĩnh Dương nhịn không được đang nhỏ máu.
Đây chính là binh mã hắn một tay dạy dỗ, bây giờ thế mà tổn thất nhiều như vậy, có thể nói đã thương cân động cốt.
“Không báo thù này, thề không làm người!”
Một trận này làm bọn họ tổn thất cực lớn, cũng khiến trong lòng Giang Vĩnh Dương rất không cam, hắn siết nắm tay vang răng rắc.
Hắn vốn là muốn một hơi cướp lấy Vĩnh An phủ thành, lại đánh một trận thật đẹp.
Nhưng bây giờ chẳng những chưa đánh thắng, còn đại bại thua to, điều này làm hắn mất hết mặt mũi.
“Trận chiến này thất lợi tạm thời đừng hướng Giang Châu bẩm báo.”
“Một lần này chúng ta tuy tổn thất không nhỏ, nhưng thực lực vẫn còn.”
Giang Vĩnh Dương ngẩng đầu nói với mọi người: “Mong các vị tướng quân thu nạp chỉnh đốn binh mã, chúng ta chọn ngày chiến tiếp!”
“Đợi sau khi Hữu Kỵ quân đến, chúng ta lại đánh chiếm Vĩnh An phủ thành, rửa sạch sỉ nhục!”
“Vâng!”
Các tướng đều ùn ùn đáp ứng.
“Truyền lệnh cho Hữu Kỵ quân, bảo bọn họ mau chóng đuổi kịp hội hợp cùng chúng ta!”
Bây giờ Trấn Nam quân bọn họ nếm mùi thất bại, lương thảo quân giới hầu như mất hết.
Hôm nay bữa tối cũng chưa biết thế nào, cho nên Giang Vĩnh Dương chỉ có thể thúc giục Hữu Kỵ quân ở phía sau bọn họ nhanh chóng tới hội hợp.
…
Hải Châu, Lâm Chương huyện.
Sáng sớm, Võ lão gia của Võ gia trang cùng một đám gia quyến đã ở dưới mười mấy tiêu sư đeo binh khí cùng một ít tôi tớ vây quanh, quay trở về nơi này.
Ngày đó sau khi biết được Lâm Chương huyện bị Đông Nam tặc quân công hãm, Võ lão gia rất quyết đoán, lập tức mang theo vàng bạc hành lý chạy khỏi Võ gia trang, chạy thẳng tới Long Hưng phủ tị nạn.
Hiện nay Đô đốc Tả Kỵ quân Trương Đại Lang dẫn thủ hạ thu phục Lâm Chương huyện, đánh chạy tặc quân.
Ở sau khi biết được tin tức này, Võ lão gia ở cảnh nội Long Hưng phủ tị nạn vui mừng không thôi, lập tức dẫn theo gia quyến nô bộc lại trở về.
Dù sao nơi này có tòa nhà của hắn, có ruộng đất của hắn, nơi này mới là gốc của hắn.
“Võ lão gia đã về rồi!”
Nhìn thấy đoàn người Võ lão gia quay về, một thanh niên đứng ở cửa thôn quan sát khẽ biến sắc, lập tức vươn cổ họng lớn tiếng hô lên.
Rất nhanh, tin tức Võ lão gia quay về đã truyền khắp toàn bộ Võ gia trang.
Ở trong một căn nhà cỏ tranh đầu đông thôn, một ông lão cùng một người trẻ tuổi đang băm rau cho lợn.
Sau khi nghe được tiếng hô ầm ĩ bên ngoài, hai người lập tức đi ra khỏi nhà.
“Cẩu Đản, ngươi đang hô cái gì?”
Ông lão hỏi một người trẻ tuổi chạy ở trong thôn.
Người trẻ tuổi này quay đầu, có chút bối rối nói: “Võ lão gia đã trở lại, còn dẫn theo hơn mười tiêu sư mang binh khí đó!”
Ông lão cùng người trẻ tuổi sau khi nghe lời này, vẻ mặt đầy kinh ngạc, sau đó trong lòng có chút chột dạ.
Ông lão họ Sài, người trẻ tuổi này là con hắn Sài Thiết Trụ.
Lúc trước Đông Nam nghĩa quân đánh tới Võ gia trang, trực tiếp lục soát nhà Võ lão gia.
Lương thực tiền bạc trong nhà Võ lão gia đều bị Đông Nam nghĩa quân lục soát lấy đi, bàn ghế các thứ trong nhà đều chia hết cho dân chúng trong Võ gia trang.
Cùng lúc đó, đất đai Võ gia cũng đều lần lượt phân chia cho những nhà nghèo khổ kia trong thôn.
Sài gia bọn họ cũng được chia hai con dao làm bếp, một thạch lương thực cùng năm mẫu đất.
Năm mẫu đất này vốn là của Sài gia bọn họ.
Lúc trước Võ lão gia nhìn trúng, thông qua một ít thủ đoạn đe dọa đoạt đi, bọn họ vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Đông Nam nghĩa quân đánh tới, bọn họ cuối cùng cầm về đất đai thuộc về nhà mình.
Bây giờ Đông Nam nghĩa quân rút lui, Võ lão gia đã trở lại, điều này làm trong lòng cha con Sài gia nhất thời khẩn trương hẳn lên.
Dù sao lúc trước bọn họ đã tham dự chia cắt gia sản Võ gia.
Lúc ấy bọn họ là không dám lấy, lo lắng về sau gặp phải thanh toán.
Nhưng binh sĩ Đông Nam nghĩa quân người ta đeo binh khí, bọn họ không dám phản đối, đành phải nhận lấy đồ.
Trên thực tế bọn họ cũng ôm một tia tâm lý may mắn.
Nhỡ đâu Võ lão gia này không về nữa, vậy thứ này là của bọn họ.
Đặc biệt vài mẫu ruộng trong nhà bọn họ, đó là thứ tốt.
Chỉ cần vất vả trồng trọt vài năm, đến lúc đó gom góp được một chút tiền.
Nói không chừng còn có thể kiếm một hôn sự cho con trai Sài Thiết Trụ đã trưởng thành.
Nhưng Võ lão gia trở lại, đánh vỡ ảo tưởng cùng may mắn của bọn họ.
Lão Sài phản ứng lại trước hết.
“Trụ Tử, nhanh mang dao làm bếp, ghế dựa cùng lương thực trả lại cho Võ lão gia!”
Lúc trước có Đông Nam nghĩa quân chống lưng, bọn họ có thể được chia Võ gia một vài thứ.
Nhưng bây giờ Đông Nam nghĩa quân đã rút lui, bọn họ nếu không biết điều, Võ lão gia truy cứu, bọn họ chịu không nổi.
“Ài!”
Sài Thiết Trụ tự nhiên không dám chậm trễ, vội xoay người quay trở về nhà, lấy ra đồ của Võ gia.
Hai cha con vội mang dao làm bếp, lương thực vội vàng đi về phía tòa nhà của Võ gia.