Chương 1279: Võ gia (2)
Chương 1279: Võ gia (2)
Hai cha con mới vừa đi mấy chục bước, một hộ dân khác cũng vác lương thực ra khỏi nhà.
Sau khi nhìn nhau một cái, đều chưa hé răng, đi thẳng về phía Võ gia.
Giờ phút này ở cửa phủ đệ Võ gia, nhìn phủ đệ tràn đầy hỗn độn kia, tình cảm vui sướng của Võ lão gia khi quay về quê nhà không còn sót lại chút gì.
“Đám trời đánh này, cướp đồ thì cướp đi, phá hủy cửa nhà của ta làm gì? !”
Nhìn thấy hai cánh cửa kia cũng bị dỡ đi rồi, Võ lão gia tức giận đến cả người phát run.
Hai cánh cửa của tòa nhà Võ gia là chất liệu gỗ thượng đẳng làm, hôm nay đã bị một hộ dân trong thôn dỡ xuống kéo về làm ván giường.
“Lão gia, lão gia!”
Khi Võ lão gia tức giận đến chửi ầm lên, một người trung niên tóc tai bù xù từ nơi xa chạy vội tới.
Võ lão gia quay đầu nhìn, trong lúc nhất thời thế mà chưa nhận ra người trung niên lôi thôi này.
“Ngươi là ai?”
Võ lão gia có chút đề phòng hỏi.
“Lão gia, là ta này!”
Người trung niên này vén lên mái tóc rối tung, lộ ra chân dung.
“Trương quản sự, ngươi sao lại chật vật như vậy?”
Võ lão gia cuối cùng đã nhận ra người trung niên này, đây không phải một quản sự trong phủ hắn sao.
Lúc trước hắn chạy khỏi Võ gia trang, hắn chính là bảo quản sự này phụ trách lưu thủ giữ nhà.
Trương quản sự thấy lão gia nhận ra hắn, hắn kích động vui quá mà khóc.
Hắn bổ nhào tới trước mặt Võ lão gia, gào khóc.
“Lão gia, ta còn tưởng rằng đời này cũng không gặp được ngài nữa, hu hu hu~”
“Đứng dậy, đứng dậy, có lời gì đứng dậy nói.”
Nhìn thấy quản sự nhà mình chật vật như thế, bây giờ khóc lại đau lòng như vậy, Võ lão gia kéo hắn dậy.
Võ lão gia sau khi trấn an một phen quản sự nhà mình, hỏi tình huống sau khi hắn đi.
“Võ gia trang này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao cổng của phủ cũng bị dỡ đi rồi?”
Trương quản sự lập tức nước mũi nước mắt tèm lem mang chuyện Võ lão gia đi rồi, Đông Nam nghĩa quân đánh tới lần lượt nói cho Võ lão gia.
Ở sau khi biết được tiền tài trong nhà bọn họ đều bị Đông Nam nghĩa quân cướp bóc hết, thứ không mang đi được đều chia cho dân chúng trong thôn, Võ lão gia tức giận đến mức sắc mặt xanh mét.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nổi giận mắng: “Ta cùng Đông Nam tặc quân không đội trời chung!”
Trương quản sự vẻ mặt đầy ủy khuất nói: “Lão gia, không chỉ có Đông Nam tặc quân đáng hận, điêu dân trong thôn càng đáng hận hơn!”
“Ngài là không biết, bọn hắn cảm thấy có Đông Nam tặc quân chống lưng, ai cũng rất kiêu ngạo!”
“Bọn họ hướng Đông Nam tặc quân cáo trạng, nói ngài ngày thường ức hiếp bọn họ, bóc lột bọn họ, muốn Đông Nam tặc quân làm chủ cho bọn họ.”
“Vài người lưu thủ trong phủ đều bị Đông Nam tặc quân bắt đi giết rồi, nếu không phải ta chạy nhanh, ta cũng đã chết...”
Trương quản sự nghĩ đến cảnh ngộ lúc trước, trong lòng hận thấu xương dân chúng trong thôn.
Hắn vẫn luôn tránh ở ngoài thôn không dám hiện thân, rốt cuộc đợi được quan binh đánh trở về, rốt cuộc đợi được lão gia nhà mình trở về.
“Con mẹ nó, đám điêu dân này, ta không tha cho bọn hắn!”
Sau khi nghe xong Trương quản sự kể ra một phen, Võ lão gia đối với dân chúng trong Võ gia trang cũng thống hận không thôi.
Lúc này, một đám dân chúng cầm đủ thứ đồ vật, đến cửa nhà Võ lão gia.
Võ lão gia liếc một cái liền thấy được những bàn ghế, vại nước, ngăn tủ cùng quần áo các thứ kia trong tay những người này đều là của nhà hắn, hắn càng tức không biết đánh vào đâu.
“Võ lão gia, những, những thứ này đều là lúc trước Đông Nam, Đông Nam tặc quân cho chúng ta.”
“Bây giờ ngài đã trở lại, chúng ta đều trả lại cho ngài.”
Sài lão cùng Sài Thiết Trụ mang hai con dao làm bếp cùng một thạch lương thực đặt ở trên đất, vẻ mặt đầy xấu hổ.
Võ lão gia là một nhân vật không dễ chọc.
Ở dưới một phen thủ đoạn của Võ lão gia, hôm nay đại bộ phận đất đai trong thôn đều đã rơi vào trong tay Võ gia.
Đông Nam nghĩa quân sau khi đánh tới đây, bọn họ vốn cho rằng có thể đòi lại một cái công đạo, cầm lại thứ thuộc về bọn họ, trút giận một phen.
Nhưng ai biết Đông Nam nghĩa quân chạy nhanh như vậy.
Hôm nay Võ lão gia đã trở lại, bọn họ vì sinh tồn, không thể không lại trả đồ về, hướng Võ lão gia cúi đầu nhận sai.
“Tốt, tốt lắm!”
Võ lão gia chỉ vào dân chúng, hung tợn nói: “Các ngươi những người này thế mà hỗ trợ tặc quân cướp đoạt gia nghiệp của ta, các ngươi thật to gan!”
Lời vừa nói ra, dân chúng tới trả đồ đều biến sắc.
“Võ lão gia, chúng ta không hỗ trợ tặc quân cướp đoạt gia nghiệp của ngài, đây, đây đều là bọn họ cho chúng ta...”
“Hừ!”
Võ lão gia lại không nghe bọn họ cãi lại, trực tiếp lớn tiếng nói: “Người đâu, mang bọn hắn đều bắt lại cho ta!”
Võ lão gia một lần này quay về, đã thuê mười mấy tiêu sư lưng hùm vai gấu làm hộ vệ.
Tiêu sư sau khi nghe vậy, lậpt ức vây những người dây kia lại.
“Võ lão gia, ngài tha chúng ta đi, chúng ta biết sai rồi.”
“Võ lão gia, ngài đại nhân đại lượng, tha chúng ta một lần đi, ta lạy ngài.”
“...”
Nhìn thấy Võ lão gia phát hỏa, những người dân ùn ùn quỳ xuống đất xin tha, khẩn cầu tha thứ, dù sao bọn họ vẫn muốn sống ở Võ gia trang.