Chương 1289: Giết gà dọa khỉ!
Chương 1289: Giết gà dọa khỉ!
“Hàn Hướng Dương, ông hôm nay nếu không nói rõ ràng cho tôi, lão nương hôm nay không để yên cho ông!”
Hàn phu nhân bắt lấy cánh tay Hàn Hướng Dương, một bộ dáng thề không bỏ qua.
“Bốp!”
Hàn Hướng Dương bị làm cho tâm phiền ý loạn, nâng tay liền cho Hàn phu nhân một bạt tai.
“Quậy cái gì mà quậy, trở về ngồi yên đợi đi, tôi làm việc, còn không tới lượt bà khoa tay múa chân!”
Hàn phu nhân ôm gò má nóng rát đau đớn của mình, đầu óc trống rỗng.
“Ông, ông đánh tôi!”
Hàn phu nhân bị đánh trước mặt mọi người, xấu hổ và giận dữ đan xen.
“Hu hu!”
“Tôi không sống nữa!”
Hàn phu nhân nói xong quay đầu liền đến thẳng phòng bếp.
“Hàn Hướng Dương, ông muốn đối phó người Võ gia tôi phải không, vậy hôm nay tôi sẽ chết cho ông xem!”
Hàn Hướng Dương thấy phu nhân mình đến thẳng phòng bếp, bước lên phía trước túm chặt bà ta.
Hàn phu nhân bị Hàn Hướng Dương ôm, nhưng Hàn phu nhân vừa khóc vừa quấy, căn bản không trấn an được.
“Đi đi đi, đều nhàn quá phải không, nên làm gì làm cái đó đi!”
Đối mặt các hạ nhân nô bộc xem náo nhiệt, Hàn Hướng Dương trừng mắt nhìn bọn họ vài lần, mọi người vội tản ra.
“Bà quấy nữa, tin hay không tôi còn đánh bà!”
Đối mặt phu nhân vừa khóc vừa quấy, Hàn Hướng Dương hung tợn uy hiếp.
“Đánh đi, đánh chết tôi đi!”
“Dù sao tôi không muốn sống nữa!”
“Ông cái đồ lòng lang dạ sói này, Võ gia tôi có điểm nào có lỗi với ông, ông thế mà xét nhà, hu hu hu~”
Nhìn phu nhân khóc lóc như mưa, trong lòng Hàn Hướng Dương cũng mềm nhũn.
Hắn kéo Hàn phu nhân tới thư phòng của mình.
“Bà đừng khóc nữa!”
Sau khi đóng cửa lại, Hàn Hướng Dương lớn tiếng quát một câu, Hàn phu nhân lúc này mới dừng khóc quấy, vẫn còn khóc nức nở.
“Võ Nhị Lang ngày thường làm xằng làm bậy, bà cũng không phải không biết!”
Hàn Hướng Dương tự mình đi đến ghế ngồi xuống, sau đó nói: “Trương Đô đốc này là loại trong mắt không thể chứa được hạt cát, bà cảm thấy Trương Đô đốc có thể tha cho hắn sao?”
“Tôi bảo hắn hiến một ít đất lập công chuộc tội, nhưng hắn nước đổ đầu vịt, tôi không bắt hắn thì bắt ai!”
“Ông răn dạy hắn một phen là được, vì sao muốn bắt vào đại lao!”
“Hơn nữa xét nhà, hắn lại không tạo phản, ông xét nhà là quá đáng rồi!”
Hàn Hướng Dương trừng mắt nhìn phu nhân mặt đầy nước mắt một cái, hừ lạnh một tiếng, nói: “Đồ trong nhà hắn đã sớm bị tặc quân cướp sạch, cái rắm cũng không có, xét nhà chính là làm thủ tục, cho người ngoài xem!”
“Bà yên tâm, hắn đi đại lao, nhiều lắm chịu một ít nỗi khổ da thịt, tôi sẽ không làm gì hắn!”
“Hắn làm nhiều việc ác, bằng mặt không bằng lòng với tôi, bây giờ để hắn nếm chút khổ sở, vẫn tốt hơn về sau rơi vào trong tay Trương Đô đốc!”
Hàn phu nhân lau nước mắt, hỏi: “Vậy khi nào có thể thả hắn?”
“Cái này bà không cần phải quản, trong lòng tôi tự có tính toán.”
Ở dưới Hàn Hướng Dương trấn an một phen, Hàn phu nhân lúc này mới dừng khóc quấy.
Hàn phu nhân nhắc nhở: “Dù sao huynh đệ của tôi không thể có việc gì, hắn nếu có gì không hay xảy ra, tôi không để yên cho ông!”
Hàn Hướng Dương khoát tay nói: “Được rồi, tôi đói rồi, đi phòng bếp làm một bát mỳ cho tôi.”
Hàn phu nhân sau khi nhìn Hàn Hướng Dương một cái, lúc này mới lau khô nước mắt, đi ra khỏi thư phòng.
Hàn Hướng Dương một lần này quân pháp bất vị thân, chính là muốn cho mọi người thấy một chút, nếu ai không nghe lời mình, vậy mình tuyệt đối sẽ không khách khí.
Hôm sau, Hàn Hướng Dương mang mấy chục nhà giàu có được lượng lớn đất đai của huyện Lâm Chương đều gọi tới huyện nha.
Một lần này Hàn Hướng Dương không nói lời thừa nhiều, trực tiếp dẫn theo cậu em vợ của mình đi ra.
Chỉ một đêm thời gian, Võ Nhị Lang vị Võ lão gia này cũng đã bị đánh cho da tróc thịt bong, vô cùng thê thảm.
Sau khi thấy một màn như vậy, các lão gia đều giật mình không thôi.
“Các ngươi cũng nhìn thấy rồi, Võ Nhị Lang này ngày thường làm xằng làm bậy, gây hại quê nhà, bây giờ đã bị ta bắt!”
“Hắn bây giờ đã cung khai các việc mình xâm chiếm đất đai của dân chúng, ức hiếp dân nữ, chứng cớ vô cùng xác thực!”
“Bản quan niệm ở trên phần hắn thái độ nhận tội tốt, bằng lòng trả lại đất đai cho dân chúng, hơn nữa mang số còn lại hiến cho Tả Kỵ quân, liền tạm thời tha tội chết cho hắn.”
“Đương nhiên, tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát!”
“Bản quan phạt hắn đi Thục Tội doanh ta mới thành lập, xây cầu làm đường làm khổ dịch ba năm, để lập công chuộc tội!”
Sau khi nghe được lời này, mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.
Võ Nhị Lang này chính là cậu em vợ của vị trước mắt này.
Bây giờ không chỉ bị xét nhà, đất đai bị trả lại cùng tịch thu, còn muốn phạt đi làm khổ dịch ba năm, thế này quá ác rồi.
Hàn Hướng Dương nhìn một vòng các lão gia sắc mặt nghiêm túc, sau đó cầm lên một xấp văn thư thật dày trên bàn mình.
“Các ngươi biết đây là cái gì không?”
Hàn Hướng Dương lạnh lùng nói: “Đây là đơn kiện dân chúng huyện Lâm Chương ta cáo trạng các ngươi!”
“Các ngươi mấy năm nay làm những việc gì, trong lòng bản thân các ngươi rõ!”