Chương 1324: Thẩm vấn
Chương 1324: Thẩm vấn
Nghiêm Bình thấy thế, biết được chuyện bại lộ, hắn chợt rút ra trường đao bên hông, muốn cứng rắn xông ra ngoài.
“Keng!”
Hắn vung đao chém giết, trường đao bị huynh đệ Quân Tình ti bên ngoài chặn lại.
“Phập!”
Trường đao trong tay một huynh đệ Quân Tình ti khác đâm vào đùi Nghiêm Bình, nhất thời máu phun như suối.
“A!”
Nghiêm Bình lảo đảo lui lại mấy bước.
Hắn còn muốn phản kháng, lại một huynh đệ Quân Tình ti ép sát lên, chém một đao ở trên tay hắn, trường đao trong tay hắn rơi ‘Keng’ xuống đất.
“Con mẹ nó, còn dám đánh trả!”
Mấy huynh đệ Quân Tình ti đè chặt Nghiêm Bình đang giãy dụa, hùng hùng hổ hổ hướng về bụng gã tung ngay mấy cú đấm.
Mấy cú đấm này đánh cho Nghiêm Bình đau đến kêu oai oái, nước mắt cũng chảy ra.
Nghiêm Bình bị bạo lực kéo đến dưới bậc thang.
“Ầm!”
Đầu gối hắn bị đạp mạnh hai cước, hai chân hắn bị đau, trực tiếp quỳ gối ‘Phốc’ xuống đất.
Điền Trung Kiệt ngồi ở trên ghế, từ trên cao nhìn xuống.
Hắn nhìn Nghiêm Bình trên đùi chảy máu, hít thở dồn dập, khuôn mặt lạnh lùng.
Điền Trung Kiệt lạnh lùng hỏi: “Nói đi, gia nhập Tam Hương giáo khi nào?”
Nghiêm Bình ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy không phục.
“Ta gia nhập khi nào liên quan ngươi cái rắm à!”
Nghiêm Bình khuôn mặt dữ tợn uy hiếp ói: “Điền Trung Kiệt, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn thả ta!”
“Ta chính là người của Tam Hương giáo, huynh đệ tỷ muội chúng ta trải rộng các nơi!”
“Ngươi nếu dám đụng đến một sợi tóc gáy của ta, bọn họ nhất định sẽ mang ngươi bầm thây vạn đoạn!”
Điền Trung Kiệt khẽ nhíu mày.
Nhìn bộ dáng này của Nghiêm Bình, trong lòng Điền Trung Kiệt lại dâng lên một ngọn lửa giận không tên.
Hắn đứng lên, đi xuống bậc thang.
“Ầm!”
Hắn giơ chân liền hung hăng đá một cước vào trên cằm Nghiêm Bình.
“A!”
Đầu Nghiêm Bình vẹo sang một bên, đau đến mức bắt đầu rên rỉ.
“Chó chết, bây giờ dám nhe răng trợn mắt đối với ta!”
Điền Trung Kiệt đưa tay túm tóc Nghiêm Bình, một bàn tay khác siết nắm đấm, hung hăng tung về phía khuôn mặt Nghiêm Bình.
“Ầm!”
“Ầm!”
“A!”
Điền Trung Kiệt nổi giận đùng đùng ra tay vừa hung vừa ác.
Chỉ một lát sau, đã đánh Nghiêm Bình mũi miệng đầy máu.
Thẳng đến khi đánh tới mức chính mình mệt mỏi không chịu được, Điền Trung Kiệt lúc này mới dừng tay.
Nghiêm Bình quay đầu nhổ một búng máu, răng cũng bị đánh rụng mấy cái.
Nhìn Nghiêm Bình mũi miệng đều là máu, Điền Trung Kiệt thở hổn hển, cơn giận còn sót lại chưa tiêu.
“Lão tử vốn thấy ngươi làm việc coi như ổn trọng, cho nên đề bạt ngươi lên, cho ngươi phụ trách công việc Hải Châu.”
“Nhưng ngươi bây giờ khiến ta quá thất vọng rồi!”
Điền Trung Kiệt mắng: “Tam Hương giáo đó là cái rắm chó gì!”
“Một đám yêu nhân mê hoặc lòng người mà thôi!”
“Ngươi thế mà đi lại chung với yêu nhân, còn muốn đoạt quyền Đô đốc đại nhân, ta thấy ngươi là bị điên rồi!”
Nghiêm Bình nhếch miệng, nở nụ cười.
Nghiêm Bình lớn tiếng nói: “Tam Hương giáo ta trị bệnh cứu người, giết tham quan ô lại, cứu vớt là thiên hạ thương sinh!”
“Các ngươi mỗi người chỉ là sơn tặc vì tư lợi bản thân mà thôi, các ngươi dựa vào cái gì xem thường Tam Hương giáo chúng ta!”
“Điền Trung Kiệt, Tam Hương giáo ta huynh đệ tỷ muội trải rộng thiên hạ!”
“Ngươi bây giờ thả ta, ta có thể bỏ qua chuyện cũ, còn có thể dẫn tiến ngươi bái vào Tam Hương giáo ta!”
“Lấy tài cán của ngươi, làm một đà chủ thống lĩnh vạn người cũng dư dả!”
“Ngươi cần gì phải đi theo Trương Vân Xuyên lăn lộn cùng một chỗ làm ác chứ?”
Nghiêm Bình dừng một chút, nói: “Trương Vân Xuyên bây giờ lập tức sẽ trở thành rể hiền của Giang Vạn Thành, đã sớm không phải người chung đường với chúng ta!”
“Trong mắt hắn chỉ có vinh hoa phú quý, chỉ có quyền thế, căn bản sẽ không thật sự nói chuyện làm chủ cho chúng ta những người nghèo này!”
“Ngươi bây giờ bán mạng cho hắn, một khi hắn nắm giữ quyền lớn, vậy hắn nhất định sẽ mang các ngươi một cước đá văng ra!”
“Gia nhập Tam Hương giáo chúng ta đi!”
“Cùng huynh đệ tỷ muội Tam Hương giáo chúng chúng ta, giết các tham quan ô lại kia, thành lập một thiên hạ cực lạc...”
Đối mặt Nghiêm Bình vị đệ tử Tam Hương giáo này khuyên bảo, sắc mặt Điền Trung Kiệt âm trầm như nước.
Hắn không biết người Tam Hương giáo trút thuốc mê gì cho tên chó chết này, hắn thế mà sẽ nói những lời này.
Nhìn một thủ hạ tâm phúc mình từng rất coi trọng, hôm nay biến thành bộ dáng này, hắn rất đau lòng.
Điền Trung Kiệt có chút giận hắn không tranh, khoát tay: “Dẫn đi, thẩm vấn nghiêm thêm, để hắn nói ra giáo chúng Tam Hương giáo ẩn nấp ở Quân Tình ti ta!”
Nhìn thấy Điền Trung Kiệt không muốn phóng thích mình, Nghiêm Bình giãy dụa hô to lên.
“Điền Trung Kiệt, ngươi không tha ta, ngươi sẽ hối hận!”
“Huynh đệ tỷ muội của ta sẽ không tha cho ngươi...”
Nhìn Nghiêm Bình lớn tiếng kêu la, Điền Trung Kiệt lớn tiếng bổ sung: “Hắn nếu không khai ra, mang thủ đoạn Quân Tình ti ta đều dùng tới cho ta!”
“Vâng!”
Một lát sau, trong hầm của một chỗ tiểu viện nhà nông này liền truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương của chủ sự Quân Tình ti Nghiêm Bình.
Quân Tình ti là một tổ chức tình báo Trương Vân Xuyên thiết lập, chuyên môn phụ trách sưu tập các loại tình báo.
Bọn họ không thể so với nha môn, có đôi khi thủ đoạn càng thêm thô bạo cùng tàn khốc.
Tuy Nghiêm Bình từng dùng các thủ đoạn này đối phó không ít người.
Nhưng khi những thủ đoạn này dùng đến trên người hắn, hắn mới biết được các thủ đoạn này tàn nhẫn.