Chương 1325: Nói chuyện riêng! (1)
Chương 1325: Nói chuyện riêng! (1)
Thời điểm ban đầu hắn còn cắn chặt không nói, nhưng theo thủ đoạn càng ngày càng nhiều, hắn rốt cuộc sụp đổ.
Hắn tình nguyện bị một đao giết chết, cũng không muốn chịu tra tấn thống khổ đó nữa.
Không đến một canh giờ, một huynh đệ Quân Tình ti cả người dính vết máu loang lổ đã cất bước đi ra.
“Ti trưởng đại nhân, hắn khai cả rồi.”
Huynh đệ Quân Tình ti đưa một phần danh sách cho ti trưởng Điền Trung Kiệt.
Điền Trung Kiệt nhìn danh sách một lần, sắc mặt ngưng trọng.
Trên danh sách này ước chừng có mấy chục người, trừ Quân Tình ti bọn họ, còn có Tả Kỵ quân, trong đó một ít người chức vụ cũng không thấp.
“Tiếp tục thẩm!”
Điền Trung Kiệt thu hồi danh sách, sau đó nói: “Ta không tin Tam Hương giáo ở trong Tả Kỵ quân chúng ta chỉ có chút người như vậy!”
Huynh đệ Quân Tình ti phụ trách thẩm vấn trả lời: “Ti trưởng đại nhân, Nghiêm Bình không chống đỡ được, đã chết rồi.”
…
Ngoài thành Hải Châu, binh doanh Tả Kỵ quân.
Phó tướng Tả Kỵ quân Ngụy Vũ và Tôn Chí Hổ sải bước đi vào một chỗ lều trại.
“Chu Hùng đâu?”
Tôn Chí Hổ hỏi binh sĩ đứng ở cửa.
Binh sĩ vội đứng ra trả lời: “Bẩm hai vị tướng quân đại nhân, Tham tướng đại nhân nhà ta đang ngủ.”
Tôn Chí Hổ nghe vậy, nhất thời nổi giận mắng: “Con mẹ nó, mặt trời lên ngọn cây rồi, còn ngủ hả!”
“Chu Hùng, Chu Hùng!”
Tôn Chí Hổ nói xong, liền muốn xông vào bên trong.
“Ài, hai vị tướng quân, không thể xông vào...”
Thân vệ của Tham tướng Chu Hùng ngăn trở, trực tiếp bị Tôn Chí Hổ đẩy ra, trực tiếp xông vào lều trại.
Trong lều trại, Tham tướng Chu Hùng đang ngủ bị đánh thức.
“Ai con mẹ nó...”
Chu Hùng mở mắt, nhìn thấy hai vị phó tướng xông vào lều trại của mình, cứng rắn mang lời mắng chửi người thu trở về.
“Ai u, đây không phải Ngụy tướng quân cùng Tôn tướng quân sao!”
Chu Hùng trần truồng từ trên giường bò dậy, nhiệt tình chào hỏi hai vị phó tướng.
Phó tướng Ngụy Vũ nhìn lướt qua Chu Hùng trần truồng, thở phì phì nói: “Mau mau mặc quần áo vào, ngươi bộ dáng như vậy, còn ra thể thống gì!”
“Ai u!”
Chu Hùng sau khi nhận được nhắc nhở, vội che đũng quần, có chút xấu hổ nói: “Nếu không hai vị tướng quân đi ra ngoài trước một chút?”
Tôn Chí Hổ và Ngụy Vũ hừ lạnh một tiếng, xoay người ra khỏi quân trướng.
Một lát sau, Tham tướng Chu Hùng lúc này mới ăn mặc chỉnh tề, đi ra khỏi quân trướng.
Chu Hùng hướng bọn họ ôm quyền hành lễ, “Ta nghe nói hai vị tướng quân mấy ngày nữa mới đến chúng ta nơi này.”
“Chưa nghênh đón từ xa, xin hai vị tướng quân thứ tội nhiều hơn.”
Trên mặt Chu Hùng tràn đầy nụ cười, bộ dáng siểm nịnh.
“Chu Tham tướng, ngươi sống thật tự tại nha?”
Phó tướng Ngụy Vũ đánh giá cao thấp Tham tướng Chu Hùng một phen, nói: “Mặt trời cũng chiếu tới mông rồi, ngươi còn đang ngủ ngáy khò khò.”
“Ngươi đây là đến đánh trận, hay là đến du sơn ngoạn thủy vậy hả?”
“Khó trách Hải Châu thành chậm chạp không thể đánh hạ, ta thấy ngươi đây là tiêu cực đãi chiến!”
Đối mặt Ngụy Vũ chụp cái mũ này, Chu Hùng căn bản không sợ.
Hắn cười hề hề, giải thích: “Ngụy tướng quân có điều không biết nha, ta đêm qua dẫn quân đánh bất ngờ một thôn trấn tặc quân chiếm cứ.”
“Đánh cả đêm, trời sáng mới dẫn binh về doanh, vừa rồi không phải đang ngủ bù sao, còn xin Ngụy tướng quân minh xét!”
“Sớm biết hai vị tướng quân muốn tới, ta đã không ngủ, ra ngoài mười dặm đón chào...”
Tôn Chí Hổ ở một bên nói: “Vậy ngươi nói xem, thôn trấn kia đã đánh hạ được chưa?”
Chu Hùng lắc đầu nói: “Tôn tướng quân, trong thôn trấn đó tặc quân rất đông, rất khó gặm, trước mắt còn chưa đánh hạ được.”
“Phế vật!”
Nghe được thôn trấn chưa đánh hạ, Tôn Chí Hổ khinh thường mắng một câu.
Tham tướng Chu Hùng sau khi nghe được lời này, sắc mặt trở nên nghiêm túc, đứng ở tại chỗ không nói một tiếng, không khí chợt trở nên có chút tẻ ngắt.
Phó tướng Ngụy Vũ thấy thế, hòa giải: “Chu Tham tướng, một lần này chúng ta là phụng mệnh Trương Đô đốc mà đến.”
“Ngươi mang quan quân Đô úy trở lên đều triệu tập lại, chúng ta nói vài câu với mọi người, tuyên bố một phen quân lệnh của Đô đốc đại nhân.”
“Vâng!”
Tham tướng Chu Hùng sau khi nghe vậy, lập tức quay đầu phân phó: “Bảo quan quân Đô úy trở lên đều đến trung quân đại trướng.”
Thời gian xấp xỉ hai nén hương, Giáo úy Từ Kính, Trịnh Trung cùng một đám Đô úy lúc này mới lục tục đến trung quân đại trướng.
Nhưng Tham tướng Chu Hùng lại chưa lộ diện.
“Chu Tham tướng đâu?”
Ngụy Vũ cùng Tôn Chí Hổ ngồi ở chủ vị nhìn mọi người một lần, Ngụy Vũ mở miệng hỏi.
Giáo úy Từ Kính đứng ra nói: “Ngụy tướng quân, Chu Tham tướng nói bụng hắn không thoải mái, nhắm chừng không có cách nào tới đây, bảo ta thay hắn hướng ngươi xin nghỉ...”
Nghe lời này, sắc mặt hai vị phó tướng có chút khó coi.
Tôn Chí Hổ bất mãn nói: “Ta vừa rồi thấy hắn vẫn khỏe mạnh, bây giờ bụng không thoải mái, hắn là cố ý à?”
“Đi, gọi hắn tới cho ta!”
Tham tướng Chu Hùng vốn là tướng lĩnh cầm quân tuyến đầu, quân đội tác chiến tuyến đầu đều thuộc về hắn chỉ huy.
Bây giờ bọn họ đến đây, Chu Hùng này lại không tới tham gia bàn việc quân, điều này làm Tôn Chí Hổ rất không hài lòng, cảm thấy đây là Chu Hùng cố ý khiến bọn họ khó xử.
Cho nên hắn phải cho Chu Hùng một cái giáo huấn, lập uy một chút!