Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 133 - Chương 133: Mượn Đao Giết Người (1)

Chương 133: Mượn đao giết người (1) Chương 133: Mượn đao giết người (1)

Sau khi từ trong miệng bọn Trương Vân Xuyên biết được đám lão Quỷ dọn sạch kho bạc Ninh Dương phủ, bọn họ nhất thời cảm thấy chút đồ kia mình cướp về không thơm nữa.

Một lần này bọn họ tụ tập nhân mã đến Hoàng Phong cốc, cũng là muốn tiêu diệt bọn lão Quỷ đám người này, đoạt bạc về!

“Nói cho các huynh đệ!”

Đầu mục kia mở miệng nói: “Diệt lão Quỷ, trở về mỗi người thưởng năm mươi lượng bạc!”

Lời của đầu mục cũng khiến một đám sơn tặc trở nên hưng phấn.

Đó là năm mươi lượng bạc đấy!

Thế này cũng đủ lấy lòng mấy nữ nhân rồi!

“Lên!”

Đầu mục sau khi cổ động mọi người, cũng dẫn theo một đám sơn tặc đằng đằng sát khí lao về phía trại của Hoàng Phong cốc.

Trại Hoàng Phong cốc bày tiệc mừng công lớn, cho nên trạm gác này cũng giảm bớt so với ngày thường rất nhiều.

Khi lượng lớn sơn tặc lao tới cửa trại, người trong trại lúc này mới phát hiện.

“Có người đánh vào!”

Có sơn tặc nhìn thấy rất nhiều sơn tặc giơ đuốc xung phong tới, cũng cả kinh biến sắc.

“Phốc phốc!”

Trạm gác sơn tặc đứng ở trên tháp canh kia vừa rống lên một tiếng, còn chưa kịp đi gõ vang chiêng đồng báo động, mấy mũi tên đã từ trong bóng đêm bắn ra.

“Phốc!”

Sơn tặc trên tháp canh kia sau khi trúng tên, trực tiếp từ trên tháp canh ngã xuống.

“Giết!”

“Xông lên!”

Ngoài trại vang lên tiếng hô giết rung trời.

Sơn tặc Hoàng Phong cốc đang uống rượu oẳn tù tì sau khi nghe được thanh âm đó, cũng đều đồng loạt nhìn về phía cổng trại.

Không nhìn không biết, vừa nhìn bị dọa nhảy dựng.

Chỉ thấy cả đám đông sơn tặc hung thần ác sát đã giết vào.

Mấy thủ vệ đứng ở cổng trại đã bị chém thành mảnh vụn ngay lập tức.

“Có người đánh lén!”

“Các huynh đệ, cầm binh khí!”

“Có người đánh vào trong trại rồi!”

“...”

Nhìn thấy có người đánh bất ngờ vào trại bọn họ, đám sơn tặc đang uống rượu oẳn tù tì cũng nhất thời như sôi trào, dưới sự kinh hoảng, loạn hết cả lên.

Rất nhiều sơn tặc uống nhiều rồi đứng cũng đứng không vững.

Dưới sự hỗn loạn, trong lúc nhất thời bàn ghế cũng đều xô đổ, bát đũa càng vỡ đầy đất.

Bọn họ làm sơn tặc, ngày thường xảy ra xung đột cùng sơn tặc khác đó là chuyện thường xuyên.

Bây giờ thế mà bị người ta đánh vào trong trại, đám sơn tặc tự nhiên kinh hoảng.

Lão Quỷ người đầy mùi rượu cũng từ trong đại sảnh đi ra, nhìn thấy kẻ địch đột nhiên giết vào trại, trên mặt cũng không ức chế được bối rối.

Nhưng hắn tốt xấu gì cũng là đầu lĩnh trong trại, rất nhanh đã trấn định.

“Đừng con mẹ nó chạy lung tung!”

“Mau cầm binh khí!”

“Ngăn cản bọn hắn!”

Sơn tặc xông vào trong trại đó là gặp người liền chém.

Sơn tặc đang tham gia tiệc mừng công rất nhiều binh khí đều trong lúc hỗn loạn không biết ném đâu rồi.

Đối mặt đao sắc kia, từng người kêu thảm ngã xuống trong vũng máu.

“Con mẹ nó, giết!”

Ở trong tiếng hô hào của lão Quỷ, cũng có sơn tặc nhặt lên binh khí, muốn lên phía trước ngăn cản kẻ địch xông vào trại.

Nhưng vừa lao lên hai bước, đã bị đồng bạn túm lấy.

“Ngu rồi hả!”

Đồng bạn kia vỗ một cái lên đầu sơn tặc này: “Xông lên cái rắm!”

“Người ta có chuẩn bị mà đến, ngươi xông lên là chịu chết!”

Sơn tặc kia uống không ít rượu, vẫn có chút choáng váng.

“Nhưng Quỷ gia kêu bảo chúng ta ngăn trở!”

Đồng bạn tức giận nói: “Hắn chỉ cho ngươi một lượng bạc, ngươi còn muốn mang mạng cũng bán cho hắn hả? !”

“Nghe ta!”

“Chạy, chạy mau!”

Đồng bạn túm sơn tặc này chạy vào trong rừng phía sau.

Đối mặt sơn tặc đột nhiên giết vào trong trại, người dưới trướng lão Quỷ bị đánh một cái không kịp trở tay.

Mặc kệ lão Quỷ hò hét như thế nào, ý đồ tụ tập nhân thủ ổn định đầu trận tuyến, nhưng bọn sơn tặc giống như chưa nghe thấy, tỏa ra bỏ chạy, căn bản không ai quan tâm hắn.



Trong Hoàng Phong cốc trại ánh lửa ngập trời, tiếng kêu thảm thiết vang thành một mảng.

Đối mặt kẻ địch bên ngoài đánh bất ngờ, sơn tặc trong trại đang bày tiệc mừng công chạy loạn khăp nơi.

“Quỷ gia!”

“Không ngăn cản được!”

“Bọn chúng quá đông người rồi!”

Đối mặt kẻ địch thế tới rào rạt, các đầu mục trong trại cũng đều sắc mặt tái nhợt.

“Đi nhanh đi!”

“Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt!”

“Quỷ gia, đi mau lên!”

“Nếu không chạy thì không còn kịp nữa!”

Đầu mục nhóm túm Quỷ gia liền sau này chạy.

“Phế vật!”

“Một đám phế vật!”

“Mấy kẻ địch cũng không ngăn được, lão tử nuôi bọn hắn có ích gì!”

Lão Quỷ vừa chật vật chạyv ề phía sau vừa chửi ầm lên.

Dưới trướng hắn tốt xấu gì cũng nuôi hơn ba trăm người.

Nhưng một cái đối mặt đã bị đánh sập, trong lòng hắn tức nha!

Đám phế vật này ăn của mình, uống của mình, thời khắc mấu chốt không có một chút tác dụng nào!

Mình quả nhiên là mắt mù rồi!

“Bạc!”

Hắn đột nhiên đánh bật tay đầu mục kéo hắn bỏ chạy, dừng bước.

“Mang theo bạc chạy!”

“Bạc không thể rơi vào trong tay lũ khố kiếp kia!”

Lão Quỷ nói xong liền chạy về phía phòng kho chứa bạc.

Mấy tên đầu mục sau khi nhìn nhau một cái, cũng theo sát sau Quỷ gia chạy về phía phòng kho.

Nhưng khi bọn họ đến phòng kho, chỉ thấy hơn hai mươi sơn tặc đang chuyển túi bạc căng phồng chạy ra bên ngoài.

“Con mẹ ngươi!”

Nhìn thấy người một nhà không đi ngăn cản kẻ địch, lại đến cướp bạc nhà mình, Quỷ gia cũng giận tím mặt.

“Lão tử giết chết các ngươi đám nhãi con ăn cây táo, rào cây sung này!”

Lão Quỷ tức sùi bọt mép, cầm đao liền lao về phía các sơn tặc kia dưới trướng mình.
Bình Luận (0)
Comment