Chương 134: Mượn đao giết người (2)
Chương 134: Mượn đao giết người (2)
Hơn hai mươi sơn tặc muốn thừa dịp hỗn loạn cầm bạc trốn chạy này cũng không ngờ lão Quỷ tới đây.
Có lẽ là lão Quỷ ngày thường xây dựng ảnh hưởng quá mạnh, bọn họ cũng không dám chém giết với Quỷ gia.
Bọn họ trực tiếp tản ra, hướng về nơi xa hỗn loạn bỏ chạy.
“Đứng lại!”
“Lão tử chém chết các ngươi đám khốn kiếp này!”
Lão Quỷ hùng hùng hổ hổ đuổi theo ra ngoài hơn mười bước, sau đó bị mấy tên đầu mục kéo lại.
Bây giờ trại thất thủ chỉ là vấn đề thời gian, bọn họ đã không có thời gian trì hoãn nữa.
Lão Quỷ cùng mấy đầu mục xanh mặt về tới phòng kho, chuẩn bị lấy một ít bạc lại chạy.
Nhưng chỉ một lát sau, đám đông sơn tặc đã giết tới.
“Quỷ gia, đừng cầm nữa!”
Một đầu mục xách một túi bạc lớn chạy ra bên ngoài: “Bọn hắn giết đến đây rồi!”
Mấy người khác cũng đều vội vội vàng vàng cầm bạc chạy ra bên ngoài.
Nhưng vừa bước ra cửa, trước mặt liền đụng phải một đám sơn tặc cầm trường đao nhỏ máu.
“Giết ra ngoài!”
Lão Quỷ trái lại cũng dũng mãnh, trực tiếp giơ đao đâm ra bên ngoài.
“Keng!”
“Phốc!”
“A!”
Đám sơn tặc ùa lên, đao sắc bén không ngừng hướng về trên thân đám người lão Quỷ chào hỏi.
Bọn lão Quỷ tuy chém ngã vài người ngay tại chỗ, nhưng mấy người bên cạnh Quỷ gia cũng ngã xuống trong vũng máu.
Trên người lão Quỷ cũng bị chém vài đao, máu tươi đầm đìa.
Lão Quỷ bị ép đến trong phòng, bọn sơn tặc tràn vào.
Bọn họ nhìn chằm chằm lão Quỷ cùng rương bạc trong phòng, trong ánh mắt mỗi người tràn đầy nét tham lam.
“Đại đương gia đến rồi!”
Bọn sơn tặc tránh ra một con đường, mấy đầu mục sơn tặc cất bước đi vào.
Lão Quỷ nhìn chằm chằm mấy người này, cũng vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Vương ma tử!”
“Trương tú tài!”
“Thế mà là các ngươi!”
Lão Quỷ trừng mắt nhìn mấy tên sơn tặc quen thuộc này, mắt đỏ rực lên.
“Lão tử chưa đắc tội các ngươi nhỉ?” Lão Quỷ cả giận nói: “Các ngươi vì sao phải tấn công Hoàng Phong cốc ta!”
“Lão Quỷ!”
Vương ma tử liếc xéo nhìn lão Quỷ người đầy máu một cái, nói: “Chúng ta cùng nhau đánh Ninh Dương thành, ngươi lại cướp bạc của kho bạc thành Ninh Dương rồi chạy!”
“Ngươi thế mà muốn ăn mảnh một mình!”
“Ngươi con mẹ nó không trượng nghĩa nha!”
Lão Quỷ trừng mắt nhìn bọn họ, cả giận nói: “Lão tử dựa vào bản lãnh cướp bạc, dựa vào cái gì phải chia cho các ngươi!”
“Ha ha.”
“Một trăm vạn lượng bạc, lão Quỷ ngươi cũng không sợ làm ngươi chết no à!” Trương tú tài nói.
“Một trăm vạn lượng bạc nào!” Lão Quỷ cũng vẻ mặt ngẩn ra.
“Sao, bây giờ còn ở đây giả bộ hồ đồ à?”
Vương ma tử cười lạnh nói: “Bọn Trương Vân Xuyên tận mắt thấy các ngươi kéo một trăm vạn lượng bạc trở về.”
“Kho bạc Ninh Dương phủ đều bị lão Quỷ ngươi dọn sạch rồi.”
Lão Quỷ sau khi nghe được lời này, cũng lập tức hiểu rồi.
Cái này con mẹ nó ở sau lưng là Trương Vân Xuyên tên khốn này giở trò.
Hắn mới vừa rồi còn buồn bực.
Bọn Trương tú tài, Vương ma tử sao lại đột nhiên xuống tay với mình.
Thì ra là bị Trương Vân Xuyên thúc đẩy.
“Vương ma tử, Trương tú tài!”
Lão Quỷ cũng tức quá mà cười.
“Các ngươi đều là óc heo!”
“Các ngươi đều bị Trương Vân Xuyên tên khốn kiếp đó lừa rồi!”
Lão Quỷ nói: “Lão tử ở Ninh Dương phủ chỉ cầm mấy vạn lượng bạc trở về, ngươi mở to mắt nhìn xem, trong trại lão tử lấy đâu ra một trăm vạn lượng bạc? !”
“Hừ!”
“Có một trăm vạn lượng bạc hay không, chúng ta lục soát là biết!”
Bọn họ cũng lười nói lời thừa với lão Quỷ, lập tức hạ lệnh mấy tên sơn tặc xông lên giữ lão Quỷ vết thương chồng chất.
Sau đó bọn họ cũng tiến hành tìm tòi kiểu trải thảm đối với trong trại.
Nhưng lục soát nửa buổi, trừ lục soát ra hơn tám vạn lượng bạc cùng mấy thùng đồ cổ tranh chữ cùng châu báu trang sức.
Một trăm vạn lượng bạc đến cái bóng cũng không thấy.
Vương ma tử cùng Trương tú tài nhìn nhau một cái, sắc mặt cũng có chút âm trầm.
Tuy một lần này thu hoạch không nhỏ, nhưng so với một trăm vạn lượng bạc mà nói, chênh lệch quá lớn.
“Lão Quỷ người này luôn luôn giả dối đa đoan.” Vương ma tử nói: “Nhiều bạc như vậy, hắn khẳng định giấu rồi.”
Trương tú tài cũng gật gật đầu, cảm thấy khẳng định là lão Quỷ giấu ở nơi khác.
“Đưa lão Quỷ tới đây!”
Vương ma tử phân phó.
Lão Quỷ rất nhanh bị đưa tới trước mặt, hắn bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt đã tái nhợt.
“Lão Quỷ, nói, bạc giấu chỗ nào rồi!”
Vương ma tử túm tóc lão Quỷ, sắc mặt dữ tợn.
“Lão tử cũng nói rồi, căn bản không có một trăm vạn lượng bạc!”
Lão Quỷ nổi giận mắng: “Các ngươi mấy con lợn ngu xuẩn này, sao không tin lão tử chứ!”
“Các ngươi bị họ Trương lừa rồi!”
Trương tú tài nhìn thấy lão Quỷ chửi ầm lên, sắc mặt cũng âm trầm lạnh lẽo.
Hắn rút ra bội đao của mình.
Đao sáng loáng khiến lão Quỷ cũng run bắn cả người.
“Lão Quỷ, chúng ta tốt xấu gì cũng quen biết một hồi.” Trương tú tài nói: “Ngươi nếu ngoan ngoãn nói, còn có thể chịu tội bớt một chút.”
“Con mẹ nó căn bản không có một trăm vạn lượng bạc, ngươi bảo ta nói cái gì!”
Tâm tính lão Quỷ có chút sụp đổ.
“Phốc!”
“A!”
Đao sắc bén chui vào đùi lão Quỷ, lão Quỷ đau tới mức kêu rên lên.
“Nói hay không?”
Trương tú tài lạnh giọng hỏi.
“Ta đ bà ngươi!” Lão Quỷ chửi ầm lên: “Trương tú tài, các ngươi sao không tin lão tử chứ!”
“Lão tử nói, không có bạc!”
“Ha ha, còn cứng miệng à?”
Trương tú tài đứng lên nói: “Được, vậy ta liền chơi một chút với ngươi!”