Chương 141: Bố trí
Chương 141: Bố trí
Dù sao dưới trướng bọn họ trước kia nhiều lắm chỉ hơn mười người.
Bây giờ muốn bọn họ quản thúc mấy trăm người, bọn họ thật sự không có kinh nghiệm gì.
Trương Vân Xuyên cũng chưa đi hỗ trợ, chỉ ở xa xa nhìn.
Hắn biết đây là một giai đoạn bọn Lâm Hiền phải trải qua.
Đã chiếm vị trí, vậy thì phải gánh vác một phần trách nhiệm này, mau chóng thích ứng nhân vật của mình.
Trải qua một phen rối ren, bọn họ cuối cùng sắp xếp xong đội ngũ.
Trương Vân Xuyên thấy bọn Lâm Hiền an bài xong đội ngũ, cũng hài lòng gật gật đầu.
Bọn Lâm Hiền tuy năng lực có khiếm khuyết, ưu điểm của bọn họ là tương đối trung thành, thái độ đoan chính, vẫn đáng giá bồi dưỡng một phen.
…
Nha môn huyện Tam Hà, hậu viện.
Lê Tử Quân hai tay để ở sau lưng, nôn nóng đi qua đi lại ở trong phòng.
Đám sơn tặc này tập kích Ninh Dương phủ, bắt một đám đại lão bọn tri phủ Cố Nhất Chu.
Từ khi đưa một phong thư tới đây, yêu cầu trao đổi gia quyến sơn tặc bị bắt giữ.
Nhưng mấy ngày trôi qua, đột nhiên không có động tĩnh nữa.
Cũng chưa nói ở thời gian nào, địa điểm nào đổi người đâu.
“Lê đại nhân.”
Huyện lệnh từ bên ngoài đi vào, cung kính hành một lễ.
“Đồ ăn đều làm xong rồi, nếu không đi ăn trước đi?”
“Ta phân phó phòng bếp làm cá phi lê xào lăn ngài thích ăn nhất.” Trên mặt huyện lệnh tràn đầy nụ cười nói: “Cá là mới bắt từ dưới sông, lúc đưa đến phòng bếp còn giãy đành đạch đó.”
“Cá phi lê xào lăn này là cách làm của Thanh Giang, cam đoan hợp khẩu vị ngài.”
Lê Tử Quân vị đại nhân tiết độ phủ phái tới này là người Thanh Giang phủ, huyện lệnh cũng cố ý làm cá phi lê xào lăn ở quê nhà hắn.
Lê Tử Quân nhìn huyện lệnh nịnh bợ một cái, đáy mắt cũng hiện lên một mảng chán ghét.
“Khâu huyện lệnh, ngươi không đi quản ngàn vạn lưu dân ngoài thành, lại có tâm tư ở chỗ này nghiên cứu cách làm cá phi lê xào lăn, thật có nhã hứng nha?”
Lê Tử Quân châm chọc nói: “Nếu không để sau này ta bẩm báo cho cấp trên một tiếng, điều ngươi đi đảm nhiệm tổng quản nhà bếp của tiết độ phủ nha!”
“Nhà bếp tiết độ phủ đang cần ngươi một vị đại sư phụ tinh thông các loại đồ ăn như vậy đấy.”
Trong lòng Khâu huyện lệnh cũng lộp bộp.
Vỗ mông ngựa vỗ đến trên đùi ngựa rồi.
“Ai u, Lê đại nhân của ta.” Khâu huyện lệnh liền nói ngay: “Ngài đừng trêu hạ quan.”
“Hạ quan nào biết làm đồ ăn gì chứ.”
Khâu huyện lệnh nói: “Đây không phải nhìn thấy Lê đại nhân ngài ngày đêm làm lụng vất vả cũng tiều tụy rồi, hạ quan thấy trong mắt, đau trong lòng nha, trong lòng thật sự băn khoăn.”
“Cho nên cân nhắc làm cho ngài một chút thức ăn quê nhà, để cho ngài...”
“Được rồi, được rồi!”
“Nói nhiều như vậy làm gì.”
Lê Tử Quân cũng cảm thấy buồn nôn một phen, lập tức phất tay ngắt lời hắn.
Khâu huyện lệnh biết bọn Cố Nhất Chu không rõ sống hay chết, Lê Tử Quân vị đại nhân phụ trách xử trí này áp lực cũng rất lớn.
Mấy ngày nay Giang Châu bên kia đã có không ít người đến đây, đều là gia đinh quản sự một ít nhân vật quan trọng phái ra.
Bọn họ tuy chưa nói gì cả, cái gì cũng chưa làm.
Nhưng đã phái người đến huyện Tam Hà, vậy vô hình trung cho Lê Tử Quân áp lực.
Thế này nếu không thể giải cứu ra đám người Cố Nhất Chu, Phùng lão bị sơn tặc bắt đi, Lê Tử Quân là không có cách nào báo cáo kết quả công tác cho cấp trên.
“Lê đại nhân, nếu không ta bảo bọn họ đưa đồ ăn tới đây?” Khâu huyện lệnh thử hỏi.
“Bỏ đi, ta vẫn là tự mình đi đi.”
Lê Tử Quân cũng cảm thấy bụng có chút đói.
“Lê đại nhân, mời bên này.” Khâu huyện lệnh lập tức nghiêng người, làm một cái động tác mời.
Khi Lê Tử Quân đến nhà ăn rộng rãi, một bàn lớn món ngon đã bưng lên.
Khâu huyện lệnh tự mình cầm bầu rượu nhỏ tinh xảo rót đầy cho Lê Tử Quân: “Lê đại nhân, hạ quan cũng nói một câu không nên nói.”
“Gia quyến sơn tặc đều ở trong tay chúng ta.”
“Ta đoán chắc sơn tặc cũng không dám làm gì bọn Cố đại nhân.”
Khâu huyện lệnh nói: “Ngài đó, cũng thả lỏng chút, chờ tin tức của sơn tặc bên kia là được, sốt ruột ngược lại sẽ hại thân thể.”
Lê Tử Quân tự nhiên biết sốt ruột cũng vô dụng, nhưng hắn không thể không nôn nóng nha.
Đám người Cố Nhất Chu ở trong tay sơn tặc, nhỡ đâu có gì không hay xảy ra, Lê Tử Quân hắn sẽ bị phế đến cùng, hắn không cam lòng nha.
“Ài!”
Lê Tử Quân bưng chén rượu, cũng ngẩng đầu lên uống một ngụm lớn, ý đồ quét đi phiền muộn trong lòng.
“Lê đại nhân, ngài thử cá phi lê xào lăn này...” Khâu huyện lệnh cười mỉm mời.
“Lê đại nhân, Lê đại nhân!”
Đúng lúc này, giáo úy Tuần bộ doanh Nhạc Định Sơn từ bên ngoài vội vã xông vào.
Lê Tử Quân cũng đứng bật dậy, ánh mắt hướng về phía Nhạc Định Sơn.
“Nhạc giáo úy!” Lê Tử Quân đi lên phía trước vài bước, vội vàng hỏi: “Là sơn tặc bên kia truyền tin tới?”
Mấy ngày qua hắn đã phái người thông báo gia tộc cùng thế lực các địa phương, bảo bọn họ chú ý chặt chẽ hướng đi của bộ đội dưới trướng Trương Vân Xuyên.
Nhưng mà không có chút tin tức nào.
Bọn họ tựa như là bỗng dưng biến mất, điều này làm Lê Tử Quân nôn nóng bất an.
Hắn đã trông mòn con mắt đối với tin tức của bọn Trương Vân Xuyên.
“Đúng, sơn tặc truyền tin tới rồi!”
Giáo úy Nhạc Định Sơn lập tức đưa bức thư trong tay cho Lê Tử Quân.
Lê Tử Quân một tay giật lấy bức thư về, bóc ra đọc.