Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1413 - Chương 1413: Tuần Diêm Sứ! (1)

Chương 1413: Tuần diêm sứ! (1) Chương 1413: Tuần diêm sứ! (1)Chương 1413: Tuần diêm sứ! (1)

Giang Vĩnh Vân nhìn về phía nhà xe, nhìn thấy nhà xe ánh lửa ngút trời, tiếng hô giết gào rống trong đó không ngừng truyền đến.

Hắn thở hổn hển, sắc mặt âm trầm như nước.

Nếu không phải hắn cân nhắc nhiều hơn một chút, lâm thời đổi một căn phòng mà nói, sợ là mình bây giờ đã chết rồi.

“Nhị công tử, những người này là có chuẩn bị mà đến, ta thấy nơi đây không nên ở lâu.”

Tham quân Ôn Bá Trọng giày cũng chạy rơi mất một cái nhìn chém giết nơi xa, đề nghị nhị công tử Giang Vĩnh Vân rời khỏi nơi này.

Nhị công tử quay đầu, trên mặt tràn đầy sát ý nồng đậm: “Ôn tiên sinh, ngươi cảm thấy là ai muốn giết ta?” Ôn Bá Trọng sau khi trầm mặc vài giây, nói: “Nhị công tử ngươi chết có lợi đối với ai, vậy chính là người đó.” Nhị công tử nghe vậy, nắm tay siết vang răng rắc.

Trong lòng hắn giờ phút này đã có phán đoán, tám chín phần mười là vị đại ca tốt kia của mình.

Gã bị miễn đi tất cả chức vụ, phải về Giang Châu đóng cửa suy nghĩ lại, có thể nói về sau chính là một phế nhân rồi.

Mà mình thì được ủy thác trọng trách, vị đại ca này của mình khẳng định là sẽ không cam lòng.

Nếu một lần này giết chết mình, vậy hắn còn có cơ hội một lần nữa đi lên. Dù sao tam đệ đã chết, hôm nay chỉ còn lại hai người bọn họ, mình nếu lại chết mà nói, cho dù phụ thân bất mãn đối với gã, vẫn như cũ sẽ để gã tiếp nhận đại vị.

Giang Vĩnh Vân sau khi trầm ngâm, nói: “Chúng ta không trở về Giang Châu, về Hữu Ky quân trước.”

Tham quân Ôn Bá Trọng gật gật đầu: “Được!”

Bây giờ bọn họ ở nơi này gặp tập kích, ai cũng không biết ở phía trước còn có bao nhiêu nguy hiểm chờ bọn họ.

Ở trong mắt Giang Vĩnh Vân, về Giang Châu tiếp nhận chức vụ trưởng sử Tiết độ phủ tất nhiên quan trọng, nhưng mạng nhỏ của mình cũng quan trọng tương tự. Mình nếu chết rồi, vậy cái gì cũng không còn nữa.

Vì thế, hắn quyết định lập tức quay trở lại, đi Hữu Ky quân.

Hữu Ky quân là quân đội hắn nắm giữ, vân là tin được.

Có một mũi quân đội làm bảo hộ, cho dù có người muốn gia hại mình, vậy cũng không có cơ hội.

Sáng sớm, gió khẽ thổi, nhấc lên lụa mỏng trên bức rèm.

Ánh mặt trời ấm áp nhỏ vụn xuyên qua khe hở cửa sổ rơi vào trong phòng, chiếu rọi hai thân thể quấn lấy nhau trên giường lớn. Tô Ngọc Ninh nhìn vị đô đốc Tả Ky quân khuôn mặt tuấn tú này nằm ở bên người, ánh mắt đặc biệt nhu hòa.

Nghĩ đến đêm qua điên cuồng, trên mặt của nàng liền nóng lên từng đợt, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.

Nàng cảm thấy mình đã cược đúng. Lúc trước bị hắn bắt đi, nàng thật sự sợ hãi, thậm chí nghĩ tới tự sát, sợ bị sơn tặc làm nhục.

Nhưng sau khi nàng phát hiện Trương Vân Xuyên không giống với các sơn tặc thô bạo vô lễ khác, nàng liên từ bỏ suy nghĩ tự sát.

Nàng thông qua quan sát sâu sắc, phát hiện Trương Vân Xuyên khác với số đông. Đây không phải một vị sơn tặc cùng hung cực ác, hắn là một người thanh niên có khát vọng, có lý tưởng.

Lúc trước hắn vào rừng làm cướp làm giặc, cũng là vì bảo hộ người thân của mình, bị ép bất đắc dĩ mà thôi.

Thông qua từng sự việc Trương Vân Xuyên làm, khiến nàng tiến một bước hiểu biết cách làm người cùng dã tâm bừng bừng của Trương Vân Xuyên.

Tô Ngọc Ninh cuối cùng quyết định cược một phen, mang cuộc đời của mình buộc chung một chỗ với hắn. Ít nhất từ bây giờ xem ra, nàng cảm thấy nàng đã cược đúng. Mặt trời lên cao, nàng nhẹ nhàng dời bàn tay to của Trương Vân Xuyên đặt lên trên người nàng, muốn dậy.

Nhưng nàng vừa di chuyển, Trương Vân Xuyên liền mở mắt.

“Sao không ngủ thêm chút nữa?” Trương Vân Xuyên đưa tay ôm vòng eo Tô Ngọc Ninh, bàn tay to trượt xuống.

“Ai da, đại nhân, trời cũng sáng rồi, ngươi đừng làm chuyện xấu nữa...” Cảm nhận được một đôi bàn tay to kia vuốt ve, Tô Ngọc Ninh vặn vẹo thân thể, mặt đỏ bừng.

“Nàng vừa rồi gọi ta cái gì?”

Trương Vân Xuyên ghé mặt đến phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tô Ngọc Ninh.

Tô Ngọc Ninh nghĩ đến đêm qua điên cuồng, nhất thời mặt đỏ đến cổ.

Đối mặt một đôi bàn tay to mạnh mẽ vuốt ve kia, nàng thẹn thùng cúi đầu, phát ra thanh âm như muôi kêu: “Phu quần.”

“Kêu không đủ lớn tiếng, phải trừng phạt!”

Nhìn Tô Ngọc Ninh thẹn thùng, máu trong thân thể Trương Vân Xuyên lại sôi trào lên, trực tiếp hôn lên. “Đừng mà...”

Tô Ngọc Ninh thở gấp muốn đẩy ra Trương Vân Xuyên, nhưng đối mặt Trương Vân Xuyên khôi ngô mạnh mẽ, nàng rất nhanh đã từ bỏ giãy dụa.

Sau thời gian một nén nhang, Tô Ngọc Ninh lúc này mới thở hồng hộc bò dậy.

Nàng vuốt mái tóc dính ở trên trán, đỏ mặt võ một cái đánh bật ra một đôi ma trảo kia của Trương Vân Xuyên.

“Lúc trước còn cho rằng chàng là chính nhân quân tử, không ngờ chàng xấu như vậy.”

Tô Ngọc Ninh kéo chăn tới che đi thân thể mình, khóe miệng nhếch lên, mở miệng thầm oán.

“Nam nhân không xấu nữ nhân không thương mà.”

“Chàng lấy đâu ra nhiều ngụy biện toàn nói hươu nói vượn như vậy.” “Sao là ngụy biện, nàng chẳng lẽ nói không thích ta?”

“Ai tối hôm qua còn gọi phu quân tới đi?”

Trương Vân Xuyên cười hề hề lại ghé lên, Tô Ngọc Ninh lại trực tiếp đưa tay chọc chọc lên cái trán hắn. “Chàng nếu còn giở trò xấu, ta cắt mệnh căn của chàng.”
Bình Luận (0)
Comment